Linh Lung cười khổ, đúng vậy, nàng làm sao lại quên, Sở Diễm yêu Thẩm Thiên Dao đã vượt qua cả sinh mệnh. Giờ phút này, chỉ sợ là hận chết nàng rồi.
“Huyễn Ảnh thay nàng một mạng, Linh Lung, trẫm sẽ không giết nàng. Kể từ hôm nay, biến Khôn Ninh cung thành lãnh cung, trẫm cùng nàng, tử sinh không gặp lại.” Sở Diễm băng lãnh bỏ lại một câu, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Lúc này, trong Cảnh Dương cung, Thiên Dao cho lui cung nhân, ru rú trên giường rồng mềm mại, trên người là chăn gấm dày nặng, thân thể lại vẫn lạnh đến phát run. Nàng héo rút trong góc, ánh nến mờ nhạt trong phòng lay động chiếu lên một vệt bóng mờ trên khuôn mặt tái nhợt, càng lộ rõ sự bất lực.
Đau đớn do hàn băng xâm nhập vào trong xương cốt bắt đầu từ ngực lan tràn ra, Thiên Dao tựa người vào thành giường, đau đến khóc không thành tiếng. Đầu ngón tay nắm chặt chăn gấm dưới thân, đau đến co rút, đầu ngón tay bén nhọn siết chặt, móng tay vỡ nứt, huyết nhục mơ hồ một mảnh. Lần này là lần thứ hai đoạt hồn thảo phát tác, so với lần trước càng nặng hơn, trên trán Thiên Dao che kín một tầng mồ hôi lạnh, lại cố nén không chịu gọi ra tiếng.
Nàng tránh khỏi ánh mắt mọi người, đó là vì không muốn Sở Diễm biết sự thống khổ của nàng. Nàng đau, hắn chỉ càng đau lòng hơn. Ở cuối cùng sinh mệnh, nàng muốn lưu lại cho hắn hồi ức tốt đẹp nhất.
Có lẽ cảm nhận được đau đớn của mẫu thân, hài tử trong bụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957137/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.