“Trẫm tự nhiên không muốn cùng một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì như nàng ta mà tức giận, nhưng chủ tử của nàng bức hiếp Dao Nhi, trẫm liền không thể dung túng.” Sở Diễm không chút hoang mang đáp trả, ánh mắt ra hiệu cho Xích Diễm.
Xích Diễm là người thô kệch, đương nhiên không hiểu thương hương tiếc ngọc, một phát kéo lấy tóc Liên Tinh, bức bách nàng ngẩng đầu lên. Liên Tinh bị đau, nước mắt không ngừng chảy xuống, run rẩy mở miệng. “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không dám nói dối, là hoàng hậu nương nương nhốt người nhà nô tỳ, ép buộc nô tỳ mưu hại Dao phi. Từ lúc nô tỳ vào cung tới nay nhận được quan tâm của Dao phi nương nương, nô tỳ không chịu, hoàng hậu liền ra lệnh chặt đứt hai chân đệ đệ nô tỳ. Nô tỳ, nô tỳ thật sự không còn cách nào…”
“Nói năng xằng bậy. Là ai cho ngươi lá gan lớn như trời dám vu hãm bản cung.” Linh Lung tức giận trách cứ, sắc mặt không thay đổi, một cước đá vào đầu vai Liên Tinh. Nàng có luyện công phu, lại thầm nghĩ muốn mạng Liên Tinh, một cước đá xuống, Liên Tinh liền đứt hơi thở.
Vẻ mặt Xích Diễm ở bên cạnh trầm xuống, hắn là người trong nghề, tự nhiên nhìn ra được một cước kia của Linh Lung đá trúng chổ hiểm của Liên Tinh, có tâm tư muốn dồn Liên Tinh vào chỗ chết. Linh Lung rõ ràng là có tật giật mình rồi.
Trên ghế chủ vị, Sở Diễm hừ nhẹ mà cười, ánh mắt lại càng trở nên thâm thuý lạnh lẽo, sau giây lát mới mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957139/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.