Lúc Sở Dục bước vào Y Lan điện chỉ thấy Thiên Dao đang ngồi yên tĩnh trong vườn, y phục màu bạch sa đơn bạc, yếu đuối khiến người thương tiếc. Nàng ngồi cạnh bàn đá, một tay chống má, giống như đang rơi vào trầm tư không biết xử trí thế nào. Mà trước mặt nàng là một bàn cờ trắng đen.
“Sở Dục bái kiến Thất tẩu.” Hắn chậm rãi đi tới trước người Thiên Dao, chắp tay lại.
Thiên Dao khẽ nâng mắt, nhàn nhạt cười một tiếng. “Vương gia không cần đa lễ.”
Sở Dục cười đáp lại, yên lặng cởi ra áo choàng lông cáo dày nặng khoác lên vai Thiên Dao. Sau đó, khẽ nhấc vạt áo ngồi xuống ghế đá đối diện với nàng, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về bàn cờ đen trắng xen kẽ. “Thất tẩu vẫn rất có nhã hứng.”
Thiên Dao cười nhẹ, không chút dấu vết cởi chiếc áo lông cáo trên vai đặt xuống bên hông bàn. Mối quan hệ giữa nàng và Sở Dục vô cùng nhạy cảm, bất luận là một hành vi vô ý nào cũng đều có thể bị người có tâm lợi dụng. “Chẳng qua chỉ là một nước cờ chết mà thôi.”
“Nước cờ chết?” Sở Dục cười tà mị, ngón tay thon dài cầm một quân cờ đen lên. “Không bằng, thần đệ bồi Thất tẩu giải quyết nước cờ chết này, thế nào?”
Thiên Dao lơ đễnh cười nhẹ, hiển nhiên không tin lời Sở Dục. Ngón tay trắng nõn của nàng cầm lên một quân cờ trắng, suy nghĩ một hồi mới hạ xuống bàn cờ. “Vậy thì làm phiền Vương gia rồi.” Nàng quả thực có chút tò mò, trái lại muốn xem Sở Dục làm thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957334/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.