Vân Yên đứng ở trước cửa sổ, hai tay chắp vào nhau cầu nguyện.
Tuy rằng hắn đã nói sẽ không thương tổn cha nàng nhưng nàng vẫn hi vọng cha và ca ca có thể chạy trốn trở về Vân triều, dù sao nơi đó mới là nhà của bọn họ.
Cũng không biết ca ca và Vân La có…hay không?
“Nương nương không cần lo lắng, lão gia và thiếu gia nhất định sẽ bình an vô sự.”
Tiểu Thanh đứng bên cạnh an ủi, nàng biết nương nương đang lo lắng, chính nàng cũng rất lo lắng nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
“Hi vọng là vậy.”
Vân Yên vẫn còn có chút thấp thỏm không yên, dù sao nơi này cũng là Long triều, nếu như có người giúp nàng thì tốt rồi.
Trong lòng đột nhiên khẽ động, lập tức phân phó: “Tiểu Thanh, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Tiểu Thanh nhẹ nhàng giúp nàng đóng cửa thật kỹ, trong lòng nghi hoặc, sao nương nương lại muốn nghỉ ngơi vào lúc này?
Lúc này, Vân Yên mới tìm chiếc còi kia rồi thổi lên, sau đó yên lặng chờ đợi.
Một canh giờ trôi qua, hắn không xuất hiện, hai canh giờ cũng trôi qua, hắn vẫn không xuất hiện.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ hi vọng tràn đầy cho đến thất vọng, có lẽ hắn có chuyện gì đó không thể thoát thân.
Nàng tự an ủi mình như vậy.
Vừa định đóng cửa sổ thì một bóng dáng liền lóe lên trước mặt nàng.
“Hắc Ưng, ngươi đã đến rồi.”
Không cần nghĩ cũng biết là hắn.
Hắn Ưng lại chỉ nhìn nàng chằm chằm, đáy lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-vuong-liet-phi/2221369/quyen-4-chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.