Ngày đầu tiên đến Lung Nhạc Hoàng Thành thì Khương Thành đã trở thành
người nổi tiếng nhất ở đây.
Không có cách nào khác, đổi thành bất cứ kẻ nào giết nhiều quý công tử như
vậy, mọi người đều cũng sẽ dừng các chủ đề khác lại và tập trung thảo luận về
một mình hắn.
Có thể giết nhiều Thiên Mệnh cảnh như vậy, thực lực của hắn bị không ít người
đoán là Đạo Cung cảnh.
Chỉ đáng tiếc, hắn lại giết những người không thể giết.
Hơn nữa còn giết không sót một ai.
“Có thể nói chuyện một chút không?”
Cung nữ váy xanh mở ra cửa phòng.
Nhìn thấy một mình nàng đến, Khương Thành có chút kích động, nữ nhân núp
sau tấm màn này cuối cùng cũng ngả bài với hắn sao?
“Có thể, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Nhìn thấy hắn không có chút biểu cảm kinh ngạc nào, cung nữ váy xanh cũng
có chút ngoài ý muốn.
“Xem ra ngươi sớm đã biết được cảnh giới thật sự của ta, là do Tam Nhãn Hổ
tiền bối nói cho ngươi sao?”
Sự suy luận tràn đầy tựu tin này khiến cho Thành ca cảm thấy rất mắc cười.
Em gái à, thật ra là do ta dùng kỹ năng nhìn rõ mọi vật nhìn ra đó.
Nhưng mà ngươi đoán như vậy thì cũng tùy ngươi.
“Có lời gì thì trực tiếp nói thẳng đi.” Hắn không thích vòng vo.
“Trước khi nói, ngươi có thể để Yêu Vương tiền bối ra đây một chút được
không?”
“Nó không có đến.”
“Ngươi chắc chắn?” Cung nữ váy xanh tỏ thái độ không tin tưởng.
Khương Thành rất cạn lời: “Chuyện này thì có gì mà không thể chắc chắn?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dau-ban-thuong-100-trieu-mang/1625710/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.