“Ta rất tò mò, ngươi lấy đâu ra tự tin lại chẳng lo ngại gì như thế?”
Tu Đế đã dần dần phóng ra uy áp của Chính Thần.
Cho dù chỉ là hình chiếu nhưng vẫn đủ để khiến hơn trăm ngàn tiên nhân xung
quanh kia run cầm cập.
Đối với bọn họ mà nói, đây chính là uy trời sắp ập đến đầu.
“Tưởng rằng đây vẫn là Thiên Cung năm xưa ư?”
“Cảm thấy bọn ta không tiện giết ngươi?”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã chậm rãi hiện ra một thanh kiếm.
Sát ý không che giấu chút nào.
“Trận cược đó ngươi thắng rồi thì sao chứ?”
“Bọn ta chơi ngươi, không bồi thường cho ngươi đấy, ngươi còn có thể thế nào
đây?”
Hồn Đế và Huyền Đế đều cười lạnh, Không Đế và Lẫm Đế mặt không biểu
cảm.
Mà Nguyên Đế và Tâm Đế cũng chỉ hơi nhíu mày, không hề nói gì nhiều.
Người duy nhất ra mặt ngăn cản vẫn chỉ có “tiểu đệ rẻ tiền” của Thành ca.
“Tiết Dương, lần này bỏ đi.”
Huyết Đế khẽ thở dài một tiếng: “Tốt xấu gì bọn họ cũng vừa từ bên kia trở lại,
bất luận thế nào, Khương Thành cũng vì ngăn cản Thứ Tiên giới xâm nhập mà
lập công đấy.”
“Cho dù ngươi muốn chấm dứt thù oán năm xưa cũng không nhất thiết phải vào
lần này!”
Hắn vừa cản Tu Đế, vừa âm thầm truyền âm cho Khương Thành.
“Ngươi mau rời đi đi, lần này không phải đùa giỡn đâu.”
Sự xuất của hắn khiến Thành ca có hơi bất ngờ.
“Ta cũng không đùa giỡn với bọn họ đâu.”
Lần trước hệ thống hồi sinh bị trục trặc, hắn còn dám mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dau-ban-thuong-100-trieu-mang/1629668/chuong-2225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.