Mắt của Giang Từ bị bịt kín, anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tay chân đều bị khóa chặt, nhốt trong một chiếc tủ kín.
"Đã gần năm phút trôi qua rồi, côư Tạ Chiêu vẫn chưa quay lại." Kẻ bắt cóc nói với anh.
"Tôi không thể đợi thêm nữa, nếu tiếp tục chờ, cảnh sát sẽ tới mất. Tôi phải ra ngoài châm lửa."
Cô ấy sẽ không quay lại đâu, có bắt tôi cũng vô ích... Giang Từ cố gắng mở miệng nói, nhưng miệng đã bị dán chặt.
"Khi xảy ra hỏa hoạn, con người sẽ lao tới thứ quý giá nhất của mình." Gã hát tuồng trong bộ đồ đỏ cất lời.
"Một khi khói dày đặc bốc lên, nếu trong vòng mười phút cô ta không tìm thấy cậu, có lẽ cậu sẽ bị nghẹt thở mà chết."
"Tất nhiên, nếu cô ta hoàn toàn không quay lại tìm cậu—"
"Đáng thương thật. Tôi chỉ có thể nói rằng, cậu đã yêu sai người."
Giang Từ vùng vẫy đập mạnh vào cửa tủ, nhưng thứ duy nhất đáp lại anh là tiếng bước chân xa dần.
Bên ngoài trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng th.ở d.ốc của chính anh. Không khí nồng mùi sơn và ẩm mốc, bên trong tủ không có nhiều oxy.
Có lẽ do tâm lý, anh cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Bóng tối như một tấm chăn dày nặng, siết chặt lấy anh. Cả người đổ mồ hôi lạnh.
Bọn bắt cóc chắc chắn sẽ châm lửa bên ngoài phòng, theo đúng đường dẫn vật liệu dễ cháy của bà Hứa.
Anh phải thoát ra trong vòng mười phút.
Giang Từ điên cuồng giãy giụa, dây trói siết chặt vào da thịt, đau đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-gio-la-luc-noi-doi-bao-mieu-dai-nhan/2106485/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.