Sau khi khóa cửa, Giang Từ lùi lại nửa bước. Anh vừa định quay người đi tắm thì cổ tay bất ngờ bị Tạ Chiêu nắm lấy.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua cổ tay anh, rồi chầm chậm bò lên, men theo đường gân nổi trên cánh tay, trượt qua xương quai xanh, lướt dọc xuống ngực, dừng lại ở đường nhân ngư, cuối cùng chạm đến cơ bụng.
Hoàn mỹ. Tạ Chiêu rất hài lòng.
Giang Từ không ngăn cô tùy tiện sờ soạng, chỉ hờ hững ngước mắt nhìn cô.
"Tôi muốn đi tắm. Cô ôm tôi không buông là có ý gì?"
Anh hơi cúi đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười. "Cô thế này dễ khiến tôi dễ hiểu lầm."
Tạ Chiêu móc ngón tay vào dây buộc bằng vải trên quần anh, nhướng mày cười: "Hiểu lầm gì cơ?"
"Hiểu lầm rằng cô muốn tắm chung với tôi." Giọng anh trầm lạnh, nhưng khi thốt ra câu này lại chẳng hề mang chút trêu ghẹo nào.
Tạ Chiêu tiến gần, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, ép anh cúi thấp xuống gần mình hơn.
Ánh mắt anh dõi theo cô, ý cười không đổi, bộ dáng mặc cô muốn làm gì thì làm khiến tim cô đập nhanh hơn.
Nhưng Tạ Chiêu chỉ đơn giản vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh.
"Tôi chỉ giúp anh phủi sạch gạo và muối thôi. Bà già đó tạt lên người anh nhiều quá mà."
Giang Từ lắc đầu như một con thú nhỏ rũ lông.
"Mụ già chết tiệt, dám bắt nạt người của tôi, nhất định không có kết cục tốt." Tạ Chiêu giúp anh chỉnh lại tóc. Bà Hứa dám tạt cả đống muối gạo lên người Giang Từ, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-gio-la-luc-noi-doi-bao-mieu-dai-nhan/2106503/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.