Không gian bên trong xe quả thực không nhỏ. Ôn Tri Hòa liếc nhìn một lượt, nhưng nghĩ bụng, dù có ngả hết ghế ra, với chiều cao gần mét chín của Hạ Trưng Triều, muốn duỗi thẳng người ngủ cho thoải mái e rằng cũng rất khó khăn.
Trong lòng cô thoáng dâng lên cảm giác không tự nhiên, nhưng khi ánh mắt chạm phải chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu bạc trên cổ tay anh, cô lại tự giễu mình đúng là lo chuyện bao đồng, lại còn đi đồng cảm với nhà tư bản.
Trong rất nhiều lần thân mật mãnh liệt trước đây, Hạ Trưng Triều không hề tháo đồng hồ. Khi nhiệt độ cơ thể cả hai còn chưa tăng cao, Ôn Tri Hòa thường xuyên cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại bạc ấy.
Đó là vực sâu ngăn cách về thân phận, là ranh giới mà cô không bao giờ có thể vượt qua. Dù sau này cô có sở hữu căn nhà đắt đỏ hơn, những món trang sức quý giá hơn, thì mỗi khi ngồi trong phòng khách rộng lớn, nhìn chiếc vòng cổ vừa đấu giá được qua màn hình, Ôn Tri Hòa vẫn luôn có cảm giác nó không thực sự thuộc về mình.
Cô biết rất rõ, đó là sự tự ti, mặc cảm, là cảm giác mình không hề xứng với anh.
Ôn Tri Hòa thường xuyên phải đối mặt với những khát vọng và sự dồn nén sâu thẳm trong lòng, điều đó khiến lý trí của cô luôn hoạt động bền bỉ như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Nhưng khát vọng mà Hạ Trưng Triều mang lại cho cô vừa quá lớn lao, lại vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-hon-nhan-tue-truc/2873942/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.