Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống, nhà họ Đường.
Bà cụ Đường, vợ chồng Đường Chính Nhân, Đường Chính Đạo và Chu Xuyên đang quây quần bên bàn ăn.
"Cô Đường vẫn chưa đến à?" Chu Xuyên hỏi.
"Chu thiếu, cậu yên tâm, Sở Sở nhất định sẽ tới!" Đường Chính Đạo vội vàng nói.
"Bà nội, ba, mẹ!"
Chẳng lâu sau, Đường Sở Sở đã xuất hiện, Diệp Phàm theo sau lưng cô.
"Cậu tới làm gì?" Bà cụ Đường vừa thấy Diệp Phàm đã lớn giọng mắng.
"Bà nội, là con gọi anh Tiểu Phàm đến đây, cũng may hôm nay nhờ có anh Tiểu Phàm mới hóa giải được nguy cơ của Đường Thị và nhà họ Đường." Đường Sở Sở nói.
"Chỉ dựa vào nó? Nó có bản lĩnh này à? Hôm nay mọi người có thể bình an ngồi ở đây đều nhờ công lao của Chu thiếu, con lập tức đuổi thắng nhóc này ra đường, sau đó nghiêm túc cảm tạ Chu thiếu!" Bà cụ Đường lạnh lùng nói.
"Sở Sở, nghe bà nội nói chưa con, mau đuổi thằng nhóc này đi đi, đừng khiến cả nhà mất hứng!" Dương Ngọc Lan vội vàng khuyên nhủ Đường Sở Sở.
"Chu thiếu?”
"Chui ra từ đâu thế?"
Diệp Phàm đánh giá Chu Xuyên.
Diệp Phàm, vị này chính là con trai của đoàn chủ quân Thiên Lang, cũng là con rể tương lai của tôi. Nếu như cậu biết điều thì tốt nhất mau cút đi!" Đường Chính Đạo lạnh lùng nói.
"Anh là bạn trai của cô Đường nhỉ? Người như anh vốn không xứng với cô Đường, người đâu, đuổi ra ngoài đi!" Chu Xuyên liếc Diệp Phàm, vẻ mặt đầy miệt thị.
Vèo! Vèo!
Hai chiến sĩ quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-vi-su-phu-dinh-phong-de-nhat-than-vuong/1418181/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.