Ăn sáng xong, Lục Minh Thu chìm vào giấc ngủ sâu, mãi đến tận sau giờ ngọ mới tỉnh lại. Trời vừa qua một trận mưa lớn từ đêm hôm trước, ban ngày trong núi nổi gió, hơi nước từ mặt đất bốc lên ẩm ướt, hơi lạnh len lỏi khắp nơi. Mặt trời tuy có chiếu, nhưng căn bản không thể sưởi ấm nổi làn không khí ẩm lạnh trong phòng.
Vì thế, khi rời giường, cậu khoác lên mình chiếc áo len màu lam sương mù, ánh nắng vừa rọi qua, khiến sắc áo càng trở nên nổi bật. Sau khi đơn giản rửa mặt, chải đầu xong, Lục Minh Thu bắt đầu lật xem lại những bức tranh mình đã vẽ. Dụng cụ vẽ hỗn độn khắp nơi đêm qua giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cậu đảo mắt nhìn quanh, đại khái đoán được là Tạ Từ Tuyết đã làm điều đó. Không chỉ vậy, cậu ấy còn cẩn thận sắp xếp bốn bức tranh cậu vẽ tối qua dựa sát vào tường, trình bày gọn gàng, ngay ngắn.
Cậu đã vẽ tổng cộng bốn bức, trọn vẹn ghi lại sự chuyển biến của núi rừng trong cơn mưa. Bức đầu tiên mở ra bằng gam màu u ám, chỉ có ánh đèn đường trong màn mưa nhòe đi một vệt sáng vàng mờ nhạt, tương phản mạnh với bóng tối xung quanh, tạo ra cảm giác va đập thị giác sâu sắc.
Bức cuối cùng lại là cảnh lúc rạng sáng, khi ánh mặt trời đầu tiên ló rạng, phản chiếu lên vạn vật sau cơn mưa - giọt nước lấp lánh, con sông sáng rực ánh kim. Cảnh vật rực rỡ mà sống động. Sắc màu của bức tranh cuối cùng cực kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dang-thuong-duoc-lao-dai-hao-mon-don-ve/2740683/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.