Địa điểm khảo sát phong tục lần này là ở Tô Châu. Tuy nói là đi cùng người của phòng làm việc Ngọc Long, nhưng sau khi xuống máy bay, Tạ Ngọc Long nhanh chóng tách ra khỏi đoàn, chỉ dẫn theo Lục Minh Thu ngồi xe tiến vào một khu phố cũ trong nội thành. Khi đến trước một cửa tiệm bánh đoàn lâu đời, bà còn cẩn thận gọi mua mấy cân bánh mật làm quà.
Hôm nay bà vẫn mặc sườn xám như thường lệ. Mặt lụa thu hương sắc, thêu kín hoa thược dược. Áo cổ đứng được cắt may chỉn chu, tà váy dài đến bắp chân, phần xẻ tà cao đến đầu gối. Dạng sườn xám thủ công kiểu cổ này thật ra không kén dáng người, thậm chí còn giúp che giấu khuyết điểm đường cong. Chỉ nhìn bóng dáng Tạ Ngọc Long thôi, cũng hoàn toàn không thể đoán ra tuổi tác thật sự của bà. Bà tao nhã uyển chuyển đi giữa con hẻm nhỏ Giang Nam, tựa như người trong tranh bước ra.
Lục Minh Thu lặng lẽ theo sát phía sau, ánh mắt quan sát khắp nơi, chăm chú đánh giá khung cảnh xung quanh.
Tường trắng ngả màu phấn, đường lát đá xanh, mặt đất còn vương vài vũng nước – có lẽ đêm qua vừa mưa. Mép tường lấm tấm rêu xanh, không khí mang theo chút ẩm lạnh. Xuyên qua con hẻm, trước mắt liền hiện ra một khúc sông uốn lượn, nước xanh đậm, tĩnh lặng không gợn sóng, như một dải ngọc phỉ thúy lặng lẽ trải dài.
Hai người lần theo bờ sông đi một đoạn nữa, cho đến khi đứng trước một căn nhà trệt có sân riêng, Tạ Ngọc Long cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dang-thuong-duoc-lao-dai-hao-mon-don-ve/2740694/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.