Trước khi thử trang phục, Hứa Hủ lại uống một viên thuốc dị ứng, cách vài phút lại soi gương, cuối cùng những nốt đỏ trên mặt cũng lặn bớt.
Nhưng trên người vẫn ngứa, dù đứng hay ngồi đều là một sự dày vò.
Buổi trưa Trương Sướng mang cơm đến, toàn là những món rau nhạt với khẩu phần ít, nhưng Hứa Hủ không thể nuốt nổi dù chỉ một miếng.
Cậu có chút nghi ngờ liệu có phải gần đây mình uống quá nhiều loại thuốc lẫn lộn, dẫn đến vấn đề gì đó hay không, trong lòng luôn cảm thấy bức bối, hơn nữa hoàn toàn không thấy đói.
Hứa Hủ rất rõ ràng rằng tình trạng này là bất thường, nhưng cũng không có cách nào.
Thấy cậu ăn uống khó khăn, Trương Sướng lo lắng nói: "Hay là em đừng uống thuốc giảm đau nữa, tác dụng mạnh quá, uống vào mà không ăn thì sao mà được?"
Hứa Hủ gượng cười: "Đợi thêm mấy hôm đi, xong mấy ngày quay này em sẽ đến bệnh viện kiểm tra."
Trương Sướng rõ ràng không đồng tình: "Em tưởng bệnh viện là chỗ nào? Em nghĩ bệnh viện là nơi thần thánh vào một cái là khỏe ngay được sao? Quan trọng vẫn là bản thân em phải chú ý."
"Thế này nhé," anh kiên nhẫn khuyên bảo, "Hôm nay em đừng uống vội, anh giữ hộ em, nếu chiều thật sự không chịu nổi thì hẵng uống, cố chịu được thì cố, có khi không uống thuốc thì tối lại ăn được cơm đấy."
Hứa Hủ biết Trương Sướng thực sự lo cho mình, cậu cũng thật sự muốn giảm phụ thuộc vào thuốc giảm đau, liền mỉm cười gật đầu: "Được, em biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723710/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.