Người đến này quả thật hơi bất ngờ, Hứa Hủ lập tức ngồi thẳng dậy: "Sao lại là anh?"
Kỳ Nghiên Tinh còn đang đứng cách cuối giường Hứa Hủ không xa, "Không thì là ai?''
Hứa Hủ chớp mắt: "Lúc nãy Trương Sướng ra cửa lấy đồ giúp em."
Kỳ Nghiên Tinh gật đầu, nhìn vào mắt Hứa Hủ, cố gắng lắm mới không di chuyển mắt xuống dưới.
"Hứa Hủ", anh đột nhiên hỏi: "Bật đèn nhé?"
Trong phòng quả thực hơi tối, lúc Hứa Hủ ở một mình không thích sáng quá nên chỉ bật đèn bàn cạnh giường thôi.
"Đương nhiên là được ạ", Hứa Hủ nói, nhưng tay lại chỉ vào túi chườm nóng trên đùi mình: "Nhưng anh phải tự đi bật."
Kỳ Nghiên Tinh gật đầu, đi nhanh đến vị trí gần cửa để bấm công tắc đèn.
Ánh sáng trắng lạnh bỗng dưng tràn ngập phòng, Hứa Hủ đang ở lâu trong bóng tối nên lập tức không thích ứng được ánh sáng gắt như vậy liền theo phản ứng nhắm tịt mắt lại.
Kỳ Nghiên Tinh quay lại, liền thấy Hứa Hủ tay thì đang che mắt, đùi phải hơi co lại, ngay cả ngón tay cũng cuộn tròn vào, nhìn như động vật nhỏ bị kích ứng.
Dưới ánh sáng mạnh, không chỉ đầu gối, mà ngay cả khớp ngón tay đang che mắt của Hứa Hủ cũng hồng hồng. Hoàn toàn phá vỡ kết luận cách đây vài giây của Kỳ Nghiên Tinh rằng ánh sáng tạo ra ảo giác thị giác.
Hứa Hủ chính là hồng hồng.
Sự thật này hoàn toàn làm lung lay nhận thức lâu nay của Kỳ Nghiên Tinh về cơ thể nam giới.
Anh đứng cứng đờ vài giây, sau đó im lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723711/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.