🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Người đến này quả thật hơi bất ngờ, Hứa Hủ lập tức ngồi thẳng dậy: "Sao lại là anh?"

Kỳ Nghiên Tinh còn đang đứng cách cuối giường Hứa Hủ không xa, "Không thì là ai?''

Hứa Hủ chớp mắt: "Lúc nãy Trương Sướng ra cửa lấy đồ giúp em."

Kỳ Nghiên Tinh gật đầu, nhìn vào mắt Hứa Hủ, cố gắng lắm mới không di chuyển mắt xuống dưới.

"Hứa Hủ", anh đột nhiên hỏi: "Bật đèn nhé?"

Trong phòng quả thực hơi tối, lúc Hứa Hủ ở một mình không thích sáng quá nên chỉ bật đèn bàn cạnh giường thôi.

"Đương nhiên là được ạ", Hứa Hủ nói, nhưng tay lại chỉ vào túi chườm nóng trên đùi mình: "Nhưng anh phải tự đi bật."

Kỳ Nghiên Tinh gật đầu, đi nhanh đến vị trí gần cửa để bấm công tắc đèn.

Ánh sáng trắng lạnh bỗng dưng tràn ngập phòng, Hứa Hủ đang ở lâu trong bóng tối nên lập tức không thích ứng được ánh sáng gắt như vậy liền theo phản ứng nhắm tịt mắt lại.

Kỳ Nghiên Tinh quay lại, liền thấy Hứa Hủ tay thì đang che mắt, đùi phải hơi co lại, ngay cả ngón tay cũng cuộn tròn vào, nhìn như động vật nhỏ bị kích ứng.

Dưới ánh sáng mạnh, không chỉ đầu gối, mà ngay cả khớp ngón tay đang che mắt của Hứa Hủ cũng hồng hồng. Hoàn toàn phá vỡ kết luận cách đây vài giây của Kỳ Nghiên Tinh rằng ánh sáng tạo ra ảo giác thị giác.

Hứa Hủ chính là hồng hồng.

Sự thật này hoàn toàn làm lung lay nhận thức lâu nay của Kỳ Nghiên Tinh về cơ thể nam giới.

Anh đứng cứng đờ vài giây, sau đó im lặng tắt đèn.

Hứa Hủ vừa mới thích ứng với độ sáng, trước mắt lại tối sầm xuống.

Hứa Hủ: "..."

"Anh đến đây chơi đèn với em à?"

"Xin lỗi," Kỳ Nghiên Tinh nói, nhưng trông chẳng có chút xin lỗi nào, ngồi xuống ghế bên giường Hứa Hủ: "Bật lên đúng là hơi sáng quá."

Anh đưa túi đồ trong tay cho Hứa Hủ: "Cho cậu đấy."

Hứa Hủ nhận lấy xem thử, bên trong là một túi đầy kẹo hồ lô, phải đến bảy tám xiên.

Cậu thèm món này suốt cả buổi chiều, trong lòng vui vẻ, ngước nhìn Kỳ Nghiên Tinh, đôi mắt lấp lánh: "Sao anh lại mua cái này?"

"Chiều nay cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó, chẳng phải muốn ăn sao?" Kỳ Nghiên Tinh nói rất tự nhiên.

"Đúng là muốn ăn, nhưng mà..." Hứa Hủ chần chừ không biết nói sao: "Anh không nên kiêu ngạo một chút à? Ví dụ như giả vờ nói mua thừa, ăn không hết nên mới cho em?"

Kỳ Nghiên Tinh cau mày, rất khó hiểu: "Tại sao phải làm vậy? Bên cạnh tôi chẳng ai thích ăn đồ vặt, chỉ có mấy đứa nhỏ như cậu mới thích, tôi mua cho cậu là chuyện đương nhiên."

Hứa Hủ đang bóc bao bì thì khựng lại, lúc này mới hiểu ra.

Cậu đúng là bị Trương Sướng ảnh hưởng rồi.

Người bình thường tặng đồ, chỉ khi nào đưa cho người mình thích mới vì ngại ngùng mà giả vờ kiêu ngạo để che giấu. Hiển nhiên Kỳ Nghiên Tinh không có ý đó với cậu, nên anh mới có thể nói ra một cách thẳng thắn như vậy.

Hứa Hủ lắc đầu, xua tan những suy nghĩ lộn xộn, mím môi nhìn Kỳ Nghiên Tinh: "Em nhỏ tuổi lắm à?"

Kỳ Nghiên Tinh nhìn thẳng vào mắt cậu: "Rất nhỏ."

Hứa Hủ: "..."

Hứa Hủ không so đo với anh, dù sao so với người đàn ông ba mươi tuổi này, cậu đúng là trẻ trung như hoa như ngọc.

Cậu cắn một miếng kẹo hồ lô, vị chua của sơn tra lập tức lan tỏa trong miệng, chua đến mức cả gương mặt nhăn lại: "Chua quá đi..."

Kỳ Nghiên Tinh nhướng mày nhìn cậu.

Hứa Hủ lại cong mắt cười với anh: "Nhưng rất ngon, dù sơn tra rất chua, nhưng lớp đường bên ngoài lại ngọt lắm."

Ánh mắt Kỳ Nghiên Tinh dịu xuống, khóe môi khẽ cong lên một độ cong rất nhẹ, dáng vẻ Hứa Hủ cầm kẹo hồ lô nói ngon, thực sự rất giống một đứa trẻ.

Kỳ Nghiên Tinh không nói thêm gì, cầm kịch bản Hứa Hủ đặt trên đầu giường lên lật xem.

Hứa Hủ ăn chậm như đi bộ, mỗi miếng cắn rất nhỏ, rất lâu mới cắn một miếng, bị chua thì nhăn mặt chịu đựng, nhưng phần lớn thời gian đều mở to mắt ngẩn người, như thể ăn chỉ là một hành động máy móc.

Kỳ Nghiên Tinh phải dùng chút tự chủ mới dời ánh mắt khỏi môi Hứa Hủ. Đôi môi cậu bị đường làm cho hồng hồng, mềm mại và ướt át, là màu sắc bình thường khó thấy được.

Có vẻ điều hòa để hơi cao, Kỳ Nghiên Tinh bắt đầu đổ mồ hôi, anh kéo cổ áo, hỏi Hứa Hủ: "Cậu lạnh lắm à?"

Hứa Hủ ngẩn người một lúc mới phản ứng lại.

"Đúng vậy," cậu lắc lắc đôi chân dài trơn mượt, "Thầy Kỳ nếu nóng thì có thể cởi áo khoác ra ạ."

"Khụ!" Kỳ Nghiên Tinh bị mảng da trắng nõn và những khớp tay hồng nhạt làm chói mắt, lập tức quay đầu đi.

Anh đứng dậy cởi áo vest, chỉnh lại rồi đặt lên lưng ghế, sau đó mới ngồi xuống tiếp tục xem kịch bản.

Kịch bản của Hứa Hủ không dày, nhưng mỗi trang đều được chú thích tỉ mỉ, còn có rất nhiều phân tích lý thuyết.

Kỳ Nghiên Tinh cố gắng xem một lúc vẫn thấy nóng, liền cởi thêm hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên đến khuỷu tay.

"Cậu đã thay đổi rất nhiều." Anh đột nhiên nói.

"Hửm?" Hứa Hủ nghiêng đầu nhìn anh, nhưng ánh mắt Kỳ Nghiên Tinh vẫn dừng trên kịch bản, hoàn toàn không nhìn cậu.

"Tính cách thì không nói, dù sao tôi cũng không hiểu cậu lắm." Kỳ Nghiên Tinh nói: "Nhưng về diễn xuất, cậu và trước đây như hai người hoàn toàn khác nhau."

Hứa Hủ cầm kẹo hồ lô trong tay, chậm rãi đặt xuống.

"Trước đây không quá lời mà nói, cậu hoàn toàn không biết diễn. Nhưng gần đây đột nhiên lại biết, không chỉ biết, mà còn rất xuất sắc."

Giọng điệu Kỳ Nghiên Tinh không chút dao động: "Chúng tôi luôn cho rằng kỹ thuật diễn của cậu là trường phái học viện thuần túy, không có nền tảng mười năm căn bản thì không thể đạt được——"

"Nhưng cậu chưa từng học qua hệ thống, mọi người đều rất tò mò, sự thay đổi này bắt nguồn từ đâu?"

Hứa Hủ li.ếm môi, vẫn còn cảm nhận được vị ngọt của kẹo hồ lô.

Cậu hỏi Kỳ Nghiên Tinh: "Thế còn anh?"

Kỳ Nghiên Tinh nhìn chằm chằm vào cậu, không lên tiếng.

Hứa Hủ cụp mắt, lại hỏi: "Vậy anh tò mò cái này hơn, hay tò mò về nốt ruồi của em hơn?"

"...Gì cơ?"

Chủ đề Hứa Hủ chuyển hướng như đường đèo mười tám khúc, Kỳ Nghiên Tinh hoàn toàn không lường trước được.

Nhưng anh lại không thể không thừa nhận, ngay khoảnh khắc Hứa Hủ hỏi câu đó, trong đầu anh lập tức hiện lên hai chấm nhỏ khiến anh day dứt mãi không thôi.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Hứa Hủ khẽ cười, nghiêng người gỡ túi chườm nóng ra, vết sẹo dữ tợn trên chân trái lập tức lộ ra. Vì vừa được chườm nóng, làn da ở đó còn hồng hơn cả vùng xung quanh.

"Em thấy nó màu đen, Trương Sướng lại khăng khăng nói là đỏ. Thầy Kỳ, anh giúp em xem thử, rốt cuộc nó màu gì?"

Cậu co chân, xoay lưng về phía Kỳ Nghiên Tinh mà ngồi, đầu hơi cúi xuống, để lộ phần gáy đẹp đẽ, là một tư thế rất ngoan ngoãn.

Kỳ Nghiên Tinh siết chặt trang đầu kịch bản trong tay đến nhăn nhúm, lúng túng mất nửa giây trước yêu cầu bất ngờ của Hứa Hủ.

Nhưng phần gáy trắng muốt, mảnh mai kia, đối với bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào, cũng đều có sức hấp dẫn chí mạng.

Kỳ Nghiên Tinh không chút do dự đứng dậy.

Khi bóng dáng cao lớn đổ xuống, xung quanh Hứa Hủ lập tức tràn ngập áp lực mạnh mẽ.

Cậu cảm nhận được Kỳ Nghiên Tinh cúi xuống nhìn gáy mình, khoảng cách rất gần, thậm chí hơi thở ấm áp còn phả lên da.

"Là đỏ thẫm."

Giọng Kỳ Nghiên Tinh vang lên phía sau, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng trầm hơn bình thường.

"Một màu đỏ rất đậm, nếu không nhìn kỹ thì đúng là rất giống màu đen."

"Vậy à?" Hứa Hủ hơi chịu không nổi áp lực này.

Cậu vô thức rụt người lại, định né ra, nhưng gáy đột nhiên truyền đến một cảm giác nóng bỏng.

Kỳ Nghiên Tinh đã đặt tay lên cổ cậu.

Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, đầu ngón tay hơi thô ráp thậm chí còn khẽ lướt qua hai nốt ruồi nhỏ ấy.

Hứa Hủ lập tức run rẩy.

Cậu nhắm mắt, không dám cử động, bắt đầu hối hận vì đã dùng cách này để chuyển hướng chủ đề.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.