Hứa Hủ hoảng hốt ngồi bệt xuống đất.
Bóng tối bao trùm xung quanh và cú ngã bất ngờ khiến tim cậu đập loạn xạ trong lồng ng.ực.
Không biết có phải vì quá căng thẳng hay không, cậu thậm chí còn không cảm nhận rõ cơn đau ở chân.
"Hứa Hủ, Hứa Hủ?" Kỳ Nghiên Tinh ngồi xổm trước mặt Hứa Hủ, nhẹ nhàng vỗ lên mặt cậu.
Nhưng mặc cho anh gọi thế nào, Hứa Hủ vẫn bất động như thể đánh mất hồn vía.
Kỳ Nghiên Tinh lo cậu bị ngã trúng chỗ nào đó, không dám tùy tiện di chuyển, chỉ có thể hạ giọng trấn an: "Có bị thương không? Hứa Hủ, nói gì đi?"
Hứa Hủ biết Kỳ Nghiên Tinh đang nói chuyện với mình, nhưng tim cậu đập quá nhanh, cứ như chỉ cần mở miệng là sẽ nhảy ra ngoài, mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cuống họng.
Kỳ Nghiên Tinh kiên nhẫn đợi một lúc, vẫn không nhận được phản hồi nào.
Trước mặt anh, cậu thiếu niên mắt to há miệng thở d.ốc, trông vừa hoảng loạn vừa ngơ ngác.
Kỳ Nghiên Tinh lau trán cậu, chạm phải chút mồ hôi lạnh, những lọn tóc mềm mại trước trán bị xoa rối, càng khiến cậu trông như một đứa trẻ đáng thương.
"Ngã đến mơ màng luôn rồi..." Kỳ Nghiên Tinh âm thầm kết luận.
Anh nâng hai cánh tay của Hứa Hủ đặt lên vai mình, phát hiện cậu gầy đến mức cánh tay chẳng có bao nhiêu thịt.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, Kỳ Nghiên Tinh vòng tay ôm lấy eo Hứa Hủ, giọng điềm tĩnh: "Tôi sẽ bế cậu dậy, nếu chỗ nào đau thì phải nói, biết không?"
Một giây.
Hai giây.
Vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723715/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.