Trong phòng bếp, Hứa Hủ nhỏ vài giọt sáp nến lên chiếc bệ xây bằng gạch men sứ, chờ giây lát rồi đặt ngọn nến lên trên.
Phòng bếp này nhìn qua có vẻ hơi cũ kỹ, may là dạo gần đây đã bổ sung thêm bếp gas nên ít nhất khi nấu nước bọn họ không cần phải dùng bếp củi.
Kỳ Nghiên Tinh dùng một chiếc ấm đun nước lớn bằng thép không gỉ kiểu cũ dể lấy nước, sau đó bật bếp gas lên một cách liền mạch, trông vô cùng thuần thục.
Hứa Hủ tìm một cái ghế ngồi sát bên bếp, nhìn bóng lưng của Kỳ Nghiên Tinh, rồi chốc cái lại nhìn lên trần nhà.
Ngôi nhà cũ là kiểu nhà ngói, trần rất cao, dường như còn có một căn gác nhỏ được dựng bằng ván gỗ phía trên, nhưng ánh sáng quá tối khiến cậu không nhìn rõ gì cả.
Kỳ Nghiên Tinh quay lại, thấy Hứa Hủ đang ngồi thừ người trên chiếc ghế nhỏ chống cằm nhìn trần nhà.
Chiếc ghế này rất thấp, vừa bằng chiều cao bếp lò, bên cạnh hai ngọn nến lay động, ánh lửa phản chiếu lên mái tóc cậu khiến nó trông càng đen mượt óng ánh.
Kỳ Nghiên Tinh lại gần, "Hứa Hủ?"
Rồi lại búng tay cái tách trước mặt cậu: "Nhìn gì vậy?''
Ánh mắt Hứa Hủ di chuyển từ trần nhà xuống khuôn mặt Kỳ Nghiên Tinh, một người đứng một người ngồi, cậu vẫn ở tư thế ngẩng đầu: "Chỉ là thấy mái nhà tối quá, không biết trên đó có gì."
Kỳ Nghiên Tinh cũng ngẩng đầu nhìn một cái, tiện miệng đáp: "Một số nhà nông thích để đồ lặt vặt trên đó."
"Vậy à..." Hứa Hủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723716/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.