Đau dạ dày là thật, từng cơn co rút.
May mà không nghiêm trọng, chỉ hai ba giây là qua, nhưng dáng vẻ khom lưng chịu đau này lại khiến Kỳ Nghiên Tinh giật mình.
Anh đỡ vai Hứa Hủ: "Sao vậy, đau dạ dày à?"
Hứa Hủ thở ra một hơi, trừng mắt nhìn Kỳ Nghiên Tinh: "Bị anh chọc tức đó."
Cậu đẩy bộ quần áo giữ nhiệt kia ra: "Em không mặc đâu."
"Hủ Hủ," Kỳ Nghiên Tinh ôm cậu vào lòng, vỗ lưng dỗ dành: "Ngoan nào, bây giờ lạnh lắm."
Hứa Hủ giãy giụa đẩy anh ra, má phồng lên giận dỗi: "Kỳ Nghiên Tinh!"
Cậu giơ một ngón tay lên, dùng sức chọc vào vai Kỳ Nghiên Tinh: "Anh theo đuổi người ta kiểu này là ế cả đời đó, anh biết không?"
Kỳ Nghiên Tinh ngẩn người, nhìn vẻ mặt Hứa Hủ phân tích kỹ càng một phen, trong đầu loé lên một ý nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra.
"Là trách anh không ôm em sao?" Kỳ Nghiên Tinh sờ cằm Hứa Hủ, "Oán trách anh không hiểu phong tình?"
Hứa Hủ che giấu vỗ tay anh ra, cười khẩy một tiếng: "Ai thèm anh ôm chứ, đừng tự luyến quá, thầy Kỳ."
"Ừm." Kỳ Nghiên Tinh cười, biết mình nói trúng phóc rồi.
Anh không nói lời nào bế Hứa Hủ lên, cả hai cùng ngồi xuống sofa, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh cũng muốn ôm em mà, nhưng quay phim không thể ôm mãi được, em mặc ít như vậy sẽ bị bệnh đó, Hủ Hủ ngoan, mặc quần áo giữ nhiệt vào."
Hứa Hủ giãy giụa: "Không mặc đâu, có ai trẻ tuổi mà mặc cái này chứ."
"Em ngoan một chút, quần áo đều giặt rồi, sấy khô thơm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723740/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.