“Bệ hạ, thần muốn xin chỉ đi Ô Hoàn dẹp loạn.” Bùi Tịch nói.
Lăng Dực Trần không ngờ hắn lại vì chuyện này.
Tâm tư của hắn thực ra không khó đoán.
“Ô Hoàn chẳng qua là một chút nhiễu loạn nhỏ, trẫm đã quyết định phái con trai út của Võ Tín Hầu đi trước rồi.”
“Thần trước đây đã vài lần giao chiến với Ô Hoàn, có kinh nghiệm đối phó với Ô Hoàn. Võ Tín Hầu ban đầu là chinh chiến ở Bắc Cương, e rằng không hiểu rõ tập tính tác chiến của các bộ lạc du mục trên thảo nguyên.”
Lăng Dực Trần dùng ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt hơi phức tạp, ngữ khí thiếu kiên nhẫn: “Trẫm đã quyết định rồi, chuyện này không cần bàn lại nữa.”
“Bắc Cương cũng được, Ô Hoàn cũng được, đều là chiến trường. Thân là tướng quân, nếu chỉ có thể chinh chiến ở một chỗ, thì cũng không cần nhận bổng lộc nữa. Trẫm muốn chính là thần tử có thể chinh chiến khắp nơi, chứ không phải phế vật chỉ có thể chinh chiến ở một chỗ.”
Đôi mắt đó không một chút ý cười, lạnh lẽo như gió lạnh mùa đông.
Lời hắn nói mang ý nhắm vào rõ rệt.
Nếu là người khác, có lẽ hắn sẽ không nói như vậy.
Nhưng nếu là Bùi Tịch, hắn cũng không muốn giữ lại chút tình cảm nào.
Hơn nữa, nơi Ô Hoàn xa xôi hiểm trở như vậy, nếu thật sự để Bùi Tịch đi, hắn và Đoan Vương không biết sẽ âm thầm tính toán những gì.
Bùi Tịch nghe ra lời nói đầy châm chọc của hắn.
Ngấm ngầm nuốt xuống sự gay gắt của mình: “Bệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779521/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.