Phượng Huyền kinh ngạc nói: “Các hạ là người phương nào, sao lại nhận thức ta?” Quay đầu nhìn đến đám hộ vệ vây quanh kia, nắm chặt dây cương trong tay, nghiêm túc nói: “Bất luận các hạ là người phương nào, cũng không thể làm lơ pháp kỷ, coi thường mạng người!”
Phượng khanh tính tình vẫn cứng rắn như vậy.
Tuyên đế cảm thấy bộ dáng này của y thật gần gũi đáng yêu, mỉm cười, trong lòng vui mừng như muốn đầy tràn ra. Lần này tương phùng thật sự có chút ngoài ý muốn, Phượng Huyền tự nhiên cũng không nhận biết hắn, nhưng ở trong mắt Tuyên đế, Phượng Huyền hiện tại vẫn giống như đứa nhỏ hắn tự tay đề bạt, nuôi lớn trước kia.
Tuy rằng Phượng Huyền chỉ nhỏ hơn Tuyên đế không đến nửa tuổi, nhưng từ lúc y vào triều đến sau khi vào trong quân, rồi đối chiến cùng Chu Huyên, sau lại Nam chinh Bắc phạt, cơ hồ đều là Tuyên đế tự tay dạy dỗ đề bạt. Nếu như Tuyên đế thực sự có nhi tử, công sức bỏ ra trên người nó chưa chắc có thể tận tâm như đối với Phượng Huyền.
Chu Huyên chung quy đã từng phản loạn, Tuyên đế mỗi khi nghĩ đến y đều có chút tâm tư đề phòng, thậm chí trong lúc hợp tác luôn mang theo ý tứ lấy lòng, chỉ sợ y dẫm vào vết xe đổ kiếp trước. Thuần Vu Gia cũng tốt, là một văn thần, tính tình chăm chỉ cần cù nhưng lại có chút nhỏ mọn. Chỉ có Phượng Huyền chính trực trung thành, thiên phú về cầm quân đánh giặc lại cực cao, có y ở bên cạnh, Tuyên đế mới thực sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-nhan-menh-di/338697/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.