Lại tắm rửa một trận, Tuyên đế nhẫn nhịn không được mềm nhũn ngã vào trong lòng Phượng Huyền, tiếng thở dốc nặng nhọc đứt quãng từ trong cổ họng truyền ra. Tay Phượng Huyền càng hướng xuống phía dưới tìm kiếm, xuyên qua nước hồ trong vắt nhìn về nơi y vừa rửa sạch qua kia, tuy rằng đã không còn vết bẩn, nhưng những dấu hôn dấu răng lại vô pháp tẩy trừ, rải rác trên da thịt trắng trẻo sạch sẽ, mang lại một loại cảm giác mị hoặc quỷ dị.
Nếu lau xuống chút nữa, không tránh khỏi phải đụng tới long căn. Đôi tay Phượng Huyền run lên nhè nhẹ, trong lòng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng, đem đầu cúi thật thấp, sợ Tuyên đế nhìn ra thần sắc dị thường của y. Do dự một hồi, y rốt cuộc hạ quyết tâm, thay đổi một cái khăn sạch khác bằng tơ lụa mềm mại, nắm lấy vật mềm rũ giữa hai chân Tuyên đế, ngón tay cẩn thận bao bọc, từ trên xuống dưới tỉ mỉ chà lau.
Y đã thật cẩn thận, Tuyên đế thế nhưng vẫn cảm giác như bị kim đâm đau đớn, rồi từ trong đau đớn lại dâng lên một cơn khoái cảm, khiến cơ thể càng thêm khó chịu, nhịn không được vặn vẹo thân hình, giãy giụa muốn thoát khỏi động tác âu yếm kia. Nhưng mệnh căn lại đang bị tay Phượng Huyền nhẹ nắm, Tuyên đế vừa cử động, nơi ấy càng ma xát dữ dội, cơn khoái cảm kia càng thêm kịch liệt, bức hắn phải khóc nức nở thành tiếng, nhanh chóng bắt lấy tay Phượng Huyền: “Đừng chạm vào, ân…… Mau, mau buông tay……”
Phượng Huyền kích động đến cả người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-nhan-menh-di/338755/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.