Bố mẹ của Lan Thâm thỉnh thoảng sẽ ghé thăm trường, một học kỳ có lẽ chỉ hai, ba lần, như để bày tỏ rằng: "Thấy chưa, tình mẫu tử của mẹ vẫn còn đây, mẹ không quên con đâu nhóc con!"
Lan Thâm cũng chẳng để tâm lắm, đến cuối tuần ra ngoài ăn một bữa với ba mẹ là được.
Thế nên sáng hôm ấy, anh vẫn cứ thoải mái ngủ nướng, sau đó hóa thành mèo cam chơi cùng Lâm Miêu.
Mèo cam kêu "meo meo" nũng nịu: [Vợ ơi, ôm một cái nào!]
Lâm Miêu cũng đã dần quen với chuyện này, dù sao cũng là Lan Thâm. Cậu đỏ bừng vành tai, ôm con mèo nhỏ vào lòng.
Còn tiện tay bóp nhẹ miếng đệm thịt hồng mềm mềm: "Nào, bắt tay."
Mèo cam ngoan ngoãn đặt móng vuốt bé xíu lên tay cậu.
"Ôi chao, Cục Cưng nhà ta thông minh quá đi."
[Nhờ vợ dạy giỏi đó.]
Lâm Miêu nheo mắt cười, càng lúc càng cảm thấy bản thân xấu xa. Rõ biết là Lan Thâm, thế mà cứ thích giả vờ ngốc nghếch trêu chọc anh.
Bỗng dưng, một làn hương nước hoa phảng phất lướt qua.
Lâm Miêu ngẩng đầu, thấy một mỹ nhân tóc xoăn sóng bồng bềnh, mặc váy ôm sát bất chấp thời tiết đang đi ngang qua. Cô vừa đi vừa gọi điện thoại, chân mày hơi nhíu lại, có vẻ không kiên nhẫn lắm.
Lâm Miêu cẩn thận ôm mèo dịch sang một bên để nhường đường.
Chẳng ngờ hành động nhỏ ấy lại khiến mỹ nhân chú ý.
Mắt cô sáng lên, cúp máy ngay tắp lự: "Ơ, bạn học này là bạn của Lan Thâm đúng không?"
Lâm Miêu ngơ ngác: "Vâng ạ... Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-meo-yeu-tham-toi-tuyet-dia-kim-lu/2754610/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.