Dưới ánh nhìn như cười như không của Lan Thâm, Lâm Miêu cắn răng mở miệng: "Em ngủ ở đâu ạ?"
Lan Thâm nhìn cậu một lúc, bật cười: "Em muốn ngủ đâu cũng được."
Anh dẫn Lâm Miêu lên tầng hai. Không gian nhỏ nhắn nhưng được sắp xếp hợp lý, đủ để đặt hai phòng ngủ mà không hề có cảm giác chật chội.
Lâm Miêu thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Lan Thâm có vẻ thích đùa dai, nhưng không ngờ chuyện này lại rất đứng đắn, biết chừng biết mực.
Với tính cách của anh, lấy cớ mấy câu như "Không đặt được homestay", "Chỉ còn một phòng, ráng chịu vậy" cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao thì... dù sao thì cậu cũng không hẳn là không đồng ý, chỉ là... hơi nhanh quá.
Mấy chuyện này, phải là người yêu mới làm được chứ...
Có lẽ phản ứng của cậu quá rõ ràng, tâm tư viết hết lên mặt, Lan Thâm hỏi một câu mang thâm ý: "Sao lại hỏi vậy?"
Lâm Miêu bặm môi, vội vã chữa cháy: "Chỉ là... chỉ là em không biết anh muốn ngủ bên nào thôi."
"Anh sao cũng được, em chọn trước đi."
Nghe vậy, Lâm Miêu lập tức chọn đại một phòng, chui vào nằm xuống ngủ ngay.
Cậu sợ chỉ cần Lan Thâm hỏi thêm vài câu là mình sẽ lộ tẩy mất.
Trong lòng Lâm Miêu lặng lẽ cộng thêm hai điểm đáng tin cho Lan Thâm, nhưng không ngờ rằng, thực ra anh rất muốn dụ cậu chung giường. Cơ hội tốt như thế này mà!
Chỉ là, anh vẫn chưa rõ tại sao mình lại biến thành mèo, nếu buổi tối ngủ chung với Lâm Miêu mà sáng ra lại hóa mèo, chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-meo-yeu-tham-toi-tuyet-dia-kim-lu/2754612/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.