Lâm Miêu nghĩ vậy, cũng hỏi ngay như vậy.
"Chúng ta từng gặp nhau rồi ạ? Sao anh vừa trông thấy em đã nhận ra ngay vậy?"
Nghe cậu hỏi vậy, Lan Thâm cũng sực nhớ tới chuyện mình từng tranh thủ lúc không ai hay biết mà lén nói mấy lời không biết xấu hổ, giờ nghĩ lại, da mặt có dày như tường thành cũng phải nóng lên.
"Em đoán xem."
Lâm Miêu bĩu môi: "Em không đoán, anh nói đi."
Lan Thâm cũng chẳng giấu, chuyện này đâu phải bí mật gì không thể nói ra: "Anh gặp em từ lâu rồi, chắc là hồi năm hai?" Lan Thâm lẳng lặng hồi tưởng, "Nhưng lúc ấy anh chưa biết em là ai."
Khi ấy, Lan Thâm vẫn còn học chuyên ngành sinh học.
Ban đầu chọn học sinh học ở Đại học S cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ là đủ điểm, mà trường S lại là đại học tổng hợp tốt nhất thành phố.
Vậy là mang theo đôi chút mơ hồ và lạ lẫm bước vào mà học.
Càng học càng chán, càng học càng thấy mông lung.
Thật ra Lan Thâm rất thích sinh học, nhưng lúc ấy anh không biết rốt cuộc sau này mình muốn làm gì.
Học tiếp lên cao, làm nghiên cứu, thành học giả? Không mặn mà lắm.
Đi làm như bố mẹ? Cũng được, nhưng nghe thôi đã thấy chán.
Khởi nghiệp? Anh đâu có vốn liếng hay năng lực ở phương diện đó.
Cũng không thể làm một con sâu gạo cả đời được.
Cứ thế mơ hồ sống qua ngày, thành tích thì ổn mà trong lòng cứ buồn bực khó tả, không có mục tiêu để sống.
Cuối kỳ năm hai, thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-meo-yeu-tham-toi-tuyet-dia-kim-lu/2754622/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.