◎ Niệm Niệm, tối nay ở lại đi.◎
Dư Niệm lúc hôn xuống bao nhiêu xúc động, sau đó hối hận bấy nhiêu. Tạm không nói là ở nơi công cộng, xung quanh đều là đồng nghiệp của Lương Tụng Thịnh, rắc rối nhất là, còn có cái miệng rộng của Eisenbart nữa.
Dư Niệm làm kẻ đào ngũ, quay đầu bỏ chạy mất hút. Lương Tụng Thịnh mặt không đổi sắc nhận lấy tờ báo cáo trong tay Eisenbart.
Eisenbart nhéo tai anh, “Ôi trời, thật sự đỏ rồi kìa!” “Cậu nhóc kia cũng có tài đấy, ghê! Thật là ghê.”
Lương Tụng Thịnh gạt tay cậu ta ra, chỉ lo xem báo cáo, “Kết quả xét nghiệm SDU có chưa?”
Eisenbart làm ngơ lời anh, “Bác sĩ Lương, cậu bây giờ cái kiểu hạnh phúc muốn cười mà lại nhịn không cười được trông thật là biến th.ái đấy.”
“Ai mà ngờ được, mùa xuân của lão cổ hủ khoa ngoại thần kinh nổi tiếng lại buồn nôn đến vậy.”
“Cây sắt nghìn năm nở hoa, trai đang yêu cười kìa ha ha.”
Lương Tụng Thịnh khôi phục vẻ nghiêm nghị, “Đủ rồi, làm việc.” Eisenbart lập tức điều chỉnh trạng thái, “SUD năm phút nữa có kết quả, ý của cậu tôi biết, nhưng quan trọng nhất vẫn là nghe ý kiến của anh trai và chị dâu cậu.”
“Hội chẩn trước.” Lương Tụng Thịnh gấp báo cáo lại, “Còn nữa, bên Đức, ý kiến của giáo sư Meddy và Lass, tôi cũng muốn nghe.”
“Yên tâm đi, tôi gửi mail rồi.”
|
Chiều hôm đó, Lương Tử Thần đã được chuyển từ khoa cấp cứu sang phòng bệnh đặc biệt. Lương Tụng Trạch bình thường công việc bận rộn, Dư Niệm liền cùng |
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732075/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.