◎ Lương tiên sinh có thích em không?◎ “Tại sao?”
Trong lòng Dư Niệm chua xót, căng tức. Sao lại nói những lời tình cảm
thế kia, tưởng mình sẽ không đau lòng sao?
Eisenbart liếc nhìn thời gian, “Cậu có vội về nhà không?” Dư Niệm nắm chặt đôi đũa, lắc đầu, “Không vội.”
“Được, tôi sẽ từ từ kể hết cho cậu nghe.” Eisenbart nhúng một miếng tràng giòn, đợi bảy tám giây rồi cho vào miệng, “Bố tôi đã mất rồi, cậu biết đấy.”
Dư Niệm gật đầu, ngạc nhiên trước sự bình thản của đối phương. Eisenbart cứ như đang kể chuyện người khác, “Cậu có biết ông ấy chết vì bệnh gì không?”
Không đợi cậu trả lời, Eisenbart tự hỏi tự đáp, “U tế bào hình sao keo rải rác dạng hạt ngọc trai.”
Dư Niệm không hiểu rõ căn bệnh chuyên ngành dài dằng dặc này, nhưng lại thấy cái tên rất quen.
Trong lòng Dư Niệm nặng trĩu, “Bệnh này là Lương tiên sinh, anh ấy…”
Eisenbart cướp lời, “Đúng vậy, bố của Lương Tụng Thịnh cũng mắc bệnh này.”
Năm thứ hai sau khi mẹ Lương Tụng Thịnh qua đời vì tai nạn xe, bố anh cũng mất trên bàn mổ vì căn bệnh này.
Từ khi phát bệnh đến lúc qua đời, chưa đầy ba tháng.
Eisenbart nói, “Chính vì căn bệnh này, Lương Tụng Thịnh đã chọn học y và chuyên về khoa phẫu thuật thần kinh.”
“Bệnh này rất phức tạp, đến nay trên toàn thế giới số người mắc bệnh cũng chưa đến trăm người, là một loại bệnh ác tính cấp tính cực kỳ hiếm gặp.” Giọng điệu của Eisenbart rất nhẹ nhàng, còn có tâm trạng tự nhúng thịt, “Hơn nữa, tỷ lệ chữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732083/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.