◎ Là cậu ấy không thể rời xa anh. ◎
Ngày hôm đó khi buổi giao lưu kết thúc, Lương Tụng Thịnh khép máy tính xách tay, bước ra ngoài.
“Này, anh yêu.” Eisenbart lẽo đẽo theo sau, khoác vai anh, “Nghe nói anh đính hôn rồi. Chúa ơi, chuyện quan trọng thế này sao không báo cho em biết? Anh như vậy làm em đau lòng lắm đấy.”
Lương Tụng Thịnh dừng bước, gỡ tay đang đặt trên vai mình xuống, “Đã biết tôi đính hôn rồi, không nên giữ khoảng cách sao?”
“Anh yêu, mấy năm không gặp, anh vẫn lạnh lùng như vậy.” Eisenbart nháy mắt với anh, “Ngoài em ra, thật sự có ai chịu được anh không?” “Không cần cậu lo.” Lương Tụng Thịnh quay đầu bỏ đi.
“Anh yêu, anh vội gì thế?” Eisenbart chặn anh lại, đồng thời đưa một tập tài liệu, “Lần này em đến không phải là tay không đâu.”
Lương Tụng Thịnh nhận lấy, nhưng bị người khác giật mất. Eisenbart lắc lắc tập tài liệu, “Nghe nói bánh khoai mì và bánh dừa ở phố Bugis rất ngon, bây giờ em muốn ăn ngay.”
Lương Tụng Thịnh giật lại tập tài liệu, “Đi thôi.”
|
Tối qua Dư Niệm quá mệt mỏi, ngay cả bản phác thảo hình vẽ còn chưa xem hết đã ôm điện thoại ngủ say như chết. Cậu ngủ đến gần trưa mới tỉnh, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc. Lương tiên sinh: “Niệm Niệm, ngủ rồi à?” Tin nhắn được gửi lúc mười giờ tối hôm qua, đã qua mười hai tiếng rồi. Bây giờ trả lời hình như không còn ý nghĩa gì nữa, có khi còn ảnh hưởng đến công việc của anh ấy. Dư Niệm |
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732084/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.