◎ Cậu là chồng cậu ấy, không phải bố cậu ấy. ◎
Ngày thứ hai sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Dư Niệm nhập học trở lại. Ngày đến trường, chủ nhiệm khoa dẫn cậu và Tổ Vân Trác đến phòng triển lãm của học viện múa.
Trên hành lang dài treo ảnh chụp chung của các thí sinh đoạt giải quán quân cuộc thi múa đôi qua các năm kể từ khi thành lập trường.
Dư Niệm chậm rãi đi vào, theo thứ tự năm từ xa đến gần.
Khi mới nhập học cậu cũng từng tham quan nơi này, nhưng lần này đến cậu mang một tâm trạng khác.
Khi năm càng đến gần, cảm giác xao động trong lồng ngực càng mãnh liệt hơn, cho đến khi đứng trước bức ảnh của mẹ.
Nước mắt chua xót làm cay khóe mắt, nỗi nhớ nhung không kìm được trào ra nhưng bên cạnh còn có chủ nhiệm khoa và Vân Trác.
Dư Niệm cố gắng hít mũi, giả vờ không để ý, sợ bị phát hiện ra sự yếu đuối của mình.
Mẹ trong ảnh trẻ trung xinh đẹp, mỉm cười với cậu qua khung ảnh. Họ ở gần nhau như vậy mà ngay cả một cái ôm cũng là điều xa xỉ.
“Dư Niệm, em tự tay treo lên nhé?” Chủ nhiệm khoa đưa cho cậu một bức ảnh đơn của cậu.
Bên cạnh khung ảnh của mẹ đã chuẩn bị sẵn đinh thép. Dư Niệm ngạc nhiên, “Em có thể treo ở đây sao?”
Theo thông lệ, ảnh của các thí sinh đoạt giải quán quân sẽ được sắp xếp theo năm và lẽ ra phải treo ảnh đôi của cậu và Tổ Vân Trác.
Chủ nhiệm khoa cười nói: “Bác sĩ Lương đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732085/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.