Nếu thích có từ đồng nghĩa, vậy thì ở trường học đó sẽ là: “Bạn cùng bàn.”
Ngày đầu tiên Thẩm Thính Miên ngồi cùng Lý Mục Trạch là tiết đọc, Lý Mục Trạch cứ vô tình chạm vào tay cậu. Lúc đầu cậu còn lùi lại tránh, sau mới nhận ra Lý Mục Trạch cố tình, đối phương giả bộ gãi tai rồi dịch khuỷu tay sang chạm vào cậu một cái.
Thẩm Thính Miên cũng không né tránh nữa, để cánh tay phải ở đó luôn. Lý Mục Trạch che miệng cười cọ cọ tay trái hắn vào tay người ta.
Sống đến giờ, những năm tháng hiện tại là khoảng thời gian Thẩm Thính Miên cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nhất.
Gần như khi gặp đề bài khó không giải được cậu đều hỏi Lý Mục Trạch trước, Lý Mục Trạch lúc này sẽ nghiêng người quay sang, cố ý dựa sát gần vào cậu tựa như sắp dính vào rồi giả bộ hỏi: “Đề nào cơ?”
Đây không phải học tập thật sự, sau đó Thẩm Thính Miên lại hỏi lại Tôn Tinh Bằng, Tôn Tinh Bằng giảng bài rõ rang mạch lạch, đơn giản dễ hiểu.
Nhưng Lý Mục Trạch lại hổng có vui, hắn ở bên cạnh giận dỗi, ai nói chuyện với thân yêu của mình hắn đều không vui, chờ Thẩm Thính Miên hỏi xong liền giận dỗi nhìn chằm chằm cậu.
“Làm sao thế?” Thẩm Thính Miên cười.
“Em nói xem là làm sao,” Lý Mục Trạch nhỏ giọng giận hờn, chỉ vào sách bài tập, “Hỏi anh này!”
Tự hắn cũng thấy mình trẻ trâu, nói xong bật cười khúc khích.
Thẩm Thính Miên lắc đầu, hình như là không tán thành.
Nhưng mà sau đó cậu cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767237/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.