Một người bỗng nhiên chết đi sẽ giống như một hòn đá ném xuống mặt biển êm ả, ngay trong khoảng đó sẽ khiến mặt biển nổi bọt sóng điên cuồng lên, nước bắn tứ tung, nhưng cũng chẳng được bao lâu, mặt biển lại yên bình như chưa từng có gì xảy ra.
Thứ gì khi sống không có được, đến lúc chết cũng chẳng thể nhận lấy.
Thẩm Thính Miên không hề muốn dùng cái chết của mình để trừng phạt ai, hoặc là khiến ai cảm thấy có lỗi. Chỉ là cậu muốn kết thúc đau khổ giày vò cậu từng ngày và đây là giải pháp. Người thực sự hiểu cậu sẽ cảm thấy mừng vui cho, cậu tin rằng một ngày nào đó về sau Lý Mục Trạch sẽ hiểu cho cậu.
Di thư cậu đã viết vô số lần, gạch gạch xóa xóa cuối cùng chỉ còn có một đoạn sau:
“ Cái chết của tôi không liên quan đến bất cứ ai hay việc gì. Trước khi chết tôi muốn vui chơi thoải mái một lần cho nên cùng Lý Mục Trạch đến công viên trò chơi, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cậu ấy, mọi người không nên trách cậu ấy.”
Cậu đặt di thư và kết quả chẩn đoán bệnh trầm cảm lên cửa sổ, sau đó nhảy xuống.
Cứ như vậy, không có chuyện khác, cậu có thể nghỉ ngơi rồi.
Cậu nhắm mắt lại, trong cơn mơ màng nhìn thấy mẹ quỳ trên mặt đất khóc, mẹ khổ sở vô cùng, cậu thấy mẹ bước những bước xiêu vẹo trên đường như sắp ngã, gặp ai cũng hỏi: “Có nhìn thấy con trai của tôi không? Con tôi còn sống không?”
Chỉ qua một đêm tóc mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767249/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.