Trên sân thượng hai con người nhỏ bé vẫn ngồi bên nhau ngắm trăng.
Trời đất chẳng để ý đến họ, bọn họ cũng sẽ không nhớ mong gì trời đất.
Đây sự tự do thế giới ban tặng cho đôi tình nhân này, Thẩm Thính Miên gối lên tay Lý Mục Trạch, những ngôi sao trải đầy trời theo nhịp thở Lý Mục Trạch từng chút một vội vã rời vào trong ánh mắt Thẩm Thính Miên.
Vào giờ phút này, sự tồn tại của Lý Mục Trạch khiến Thẩm Thính Miên không ngại có được hay mất đi bất cứ thứ gì. Cậu cảm thấy bình thản, cậu trở nên vui vẻ, dũng cảm, quyết định không cần phải tính toán chi li xem giữa hai người ai là người yêu nhiều hơn.
Thẩm Thính Miên vỗ vai Lý Mục Trạch nháy mắt: “Em nói với anh chuyện này, anh không được nói cho người khác biết nhé.”
Lý Mục Trạch đồng ý, gật đầu, hắn không cho rằng Thẩm Thính Miên thật sự lo lắng hắn sẽ nói bí mật của cậu ra, vì thế đồng ý một cách lười nhác: “Ừ, anh biết rồi.”
Thẩm Thính Miên đọc rõ lại từng chữ hắn nói, thật sự đáng yêu, cậu đùa nghịch đầu ngón tay Lý Mục Trạch rồi nắm lấy: “Đây là bí mật nhỏ của hai ta, em chỉ kể với mình anh thôi đấy.”
Lý Mục Trạch cười say sưa, bỗng cảm thấy mình như là một tiểu tiên tử bad boy trên Thiên Cung đang tán tỉnh Thỏ Ngọc lạc giữa những đám mây bồng bềnh. Giọng càng thêm tản mạn: “Anh hiểu mà.”
Ngón tay Lý Mục Trạch rụt lại.
Thẩm Thính Miên biết hắn sợ nhột, cậu nghịch vành tai hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/being-towards-death-khach-he/2767261/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.