Lần đầu tiên trong đời, Đường Nguyệt Thư cảm thấy một chiếc khăn tay bé nhỏ lại khó giải quyết đến vậy. Bây giờ nếu đột ngột đề nghị trả lại chiếc khăn cho chủ nhân của nó liệu có khiến cô trông như đang có ý đồ gì khác không?
Vị Thần Tài ấy rõ ràng chẳng thiếu một chiếc khăn tay này. Nghĩ đến trước đây mỗi lần mua giày, Đường Nguyệt Thư luôn thích mua đủ mọi màu sắc của cùng một mẫu, cô tin rằng người giàu có không thể chỉ sở hữu duy nhất một chiếc khăn tay như vậy.
Nhưng có những thứ bất kể giá trị ra sao, cũng bất kể chủ nhân có quan tâm hay không, nó vẫn nên được trả về lại cho chủ cũ. Mà Đường Nguyệt Thư cũng không có thói quen dùng đồ của người khác.
Quyết định trả lại đồ xong, bước tiếp theo là liên hệ với chủ nhân của nó.
Cô có hai cách để liên lạc với đối phương. Một là thông qua nhà họ Tô – gia đình Hoa kiều đang thuê cô dạy gia sư để kết nối với Lâm Xuyên. Nhưng làm vậy đồng nghĩa với việc họ sẽ biết trước đây cô và Lâm Xuyên đã từng gặp nhau, có thể sẽ dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết.
Cách thứ hai là sử dụng tấm danh thiếp mà cô vẫn cất trong một chiếc áo khoác hiện tại đã gần như trở thành tác phẩm nghệ thuật.
Tại sao lại gọi là tác phẩm nghệ thuật? Vì Đường Nguyệt Thư quá tin tưởng vào chất liệu của các thương hiệu xa xỉ, cộng thêm một số sơ suất khi giặt, khiến thành phẩm cuối cùng khác xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-trang-hy-phuc/2839379/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.