Lúc Lâm Xuyên nói chuyện, ánh mắt quả thực quá có sức hút. Đường Nguyệt Thư lặng lẽ kéo chăn trùm qua đầu, cách ly với tầm nhìn bên ngoài.
Rèm cửa trong phòng chưa kéo, bên trong vẫn còn tối mờ. Đường Nguyệt Thư ở trong chăn chưa được vài giây đã bị người ta lôi ra.
“Trùm chăn kín mít làm gì?” Lâm Xuyên ngồi bên giường nhìn cô: “Anh ép mua ép bán à?”
Có ép mua ép bán hay không thì không biết, nhưng anh miêu tả bản thân như vậy có phải là không thích hợp lắm không?
Đường Nguyệt Thư mở mắt nhìn anh. Trên người cô mặc đồ ngủ, là Lâm Xuyên mặc cho cô sau chuyện tối qua.
Nam nữ không có sinh hoạt về đêm suốt mấy tháng, nói là củi khô lửa bốc cũng không quá lời. Ban đầu là Đường Nguyệt Thư chủ động hơn, nhưng sau đó thì không phải là chuyện cô có thể kiểm soát được nữa.
“Bữa sáng em muốn ăn gì?” Lâm Xuyên hỏi cô.
Đường Nguyệt Thư cố gắng với lấy điện thoại xem giờ, sau đó lại nằm xuống một cách thanh thản.
“Em không ăn sáng.”
Ngày thường phải dậy sớm đã đành, cuối tuần không có việc gì, cô không có ý định dậy sớm.
Hơn nữa kế hoạch ngủ sớm tối qua sau đó cũng đã tan thành mây khói.
Tay Lâm Xuyên vỗ nhẹ cô một cái cách lớp chăn: “Vậy em ngủ đi, buổi sáng anh có hẹn, đi trước đây.”
Lúc anh nói có hẹn, Đường Nguyệt Thư mở mắt liếc nhìn anh.
Lời mời cuối tuần, đa số là lời mời riêng tư.
Như thể đoán được Đường Nguyệt Thư đang nghĩ gì, Lâm Xuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-trang-hy-phuc/2839435/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.