Tối nay vô cùng náo nhiệt, tâm trạng của Đường Nguyệt Thư cũng khá tốt. Đến lúc tàn tiệc, vẫn còn có người lưu luyến chưa muốn về.
Bình thường, tuy buổi tối cũng có những buổi tụ tập, nhưng để những người trong nhóm tụ họp đông đủ lại rất khó, bởi ai nấy cũng đều bận rộn với công việc riêng.
Đường Nguyệt Thư tiễn mấy người say khướt lên xe do tài xế riêng của họ đến đón xong xuôi thì mới cùng Lâm Xuyên quay về.
Cô cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, cứ thế tựa vào vai Lâm Xuyên lim dim ngủ.
Lâm Xuyên nhận được một cuộc gọi từ gia đình trên xe, thời gian nói chuyện cũng khá lâu. Anh nói bằng tiếng Quảng Đông, giọng điệu nhẹ nhàng, khiến Đường Nguyệt Thư cứ thế say mê lắng nghe trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Có lẽ khi gọi điện, Lâm Xuyên cũng không để ý rằng tay còn lại của anh vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay Đường Nguyệt Thư. Hành động này như thể đang dỗ cô ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai cô lại vang lên giọng nói quen thuộc: “Nguyệt Thư?”
“Dậy đi, chúng ta về đến nhà rồi.”
Khi Đường Nguyệt Thư mở mắt ra, trong xe chỉ còn lại cô và Lâm Xuyên. Không biết họ đã về đến từ khi nào, ngay cả tài xế cũng đã rời đi.
Cô nhẹ nhàng dụi đầu vào vai Lâm Xuyên, lười biếng nói: “Em không muốn động đậy chút nào.”
Cửa nhà đã ở ngay trước mắt, chỉ cần xuống xe là tới.
Lâm Xuyên cũng không hối thúc cô. Anh vẫn nghịch tay cô, không biết là đang suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-trang-hy-phuc/2839452/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.