Mùa đông về, Vân Niệm càng thêm lười nhác, có đôi khi một câu cũng không nói, càng đừng nói đến những việc tốn sức khác, Lục Nhân và Cung Cự kéo cậu cùng ra ngoài chơi, mỗi lần đều không thấy hứng thú nên từ chối.
Mà Chu Hành Nghiên vẫn trước sau như một, ngoại trừ không thể không hầu hạ tiểu thiếu gia Vân gia, ngày thường vẫn đi đi về về một mình, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đến gần.
Hôm nay tan học, Chu Hành Nghiên như thường lệ đến lớp đón Vân Niệm, lại được bạn Vân Niệm báo rằng Vân Niệm cùng bọn Lục Nhân còn chưa tan học đã trèo tường đi cà phê Internet.
Chu Hành Nghiên nghĩ đến thân thể yếu ớt của Vân Niệm có chút đau đầu, sau khi gửi tin cho chú Trần, liền đến quán cà phê Internet bắt người.
Anh đã nghe nói nhiều lần về quán cà phê Internet bên cạnh trường này, ông chủ còn rất chu đáo mà chừa cửa sau cho học sinh, gần trường học, tiện ra vào.
Cà phê Internet sau hẻm, Chu Hành Nghiên gọi điện thoại cho Vân Niệm, tắt máy.
Vừa nhấc đầu, lối đi nhỏ hẹp phía trước đã bị chặn kín bởi một vài học sinh cao lớn.
Người cầm đầu có chút quen thuộc, ánh mắt không có ý tốt.
Chu Hành Nghiên nhớ ra người này là bạn cùng lớp Vân Niệm, Vân Niệm ngày đó trốn học đi quán bar chính là chủ ý của hắn.
"Đã lâu không gặp, học trưởng."
Cung Cự ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi anh.
Chu Hành Nghiên ý thức được bản thân bị lừa, lười lãng phí thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-bi-sung-hu-hong-diep-nguyet-thuong/2045769/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.