“Số của tôi là do Dụ Phụng Trì cho anh à?”
“Thế thì sao?”
“Biết rồi, nếu có thời gian tôi sẽ liên hệ lại.”
Cúp máy, tôi cẩn thận lau khô mặt, trở về phòng nghỉ ngơi.
Trên bàn học chật chội vẫn đặt chồng bản thảo còn sót lại.
Tập 5, chương kết thúc.
Tôi cầm bản thảo ố vàng, dơ bẩn đó lên, nhẹ nhàng đọc dòng tiên đoán trên đó.
“Khi A Bảo nghèo khổ vứt bỏ linh hồn, hắn sẽ thu được tiền tài, địa vị và vinh quang.”
Đến cuối tháng, phòng tranh chuyển khoản cho tôi, cộng thêm tiền hàng trong WeChat, tôi đã gom đủ số tiền để trả nốt món nợ cuối cùng cho gia đình.
Ra khỏi nhà đi làm, tôi bỗng cảm thấy bầu trời xanh thẳm, khắp người đều nhẹ nhõm.
Không còn nợ nần gì nữa, thật là thoải mái.
Vừa đến chỗ làm, đã có người từ phía sau vỗ vai tôi một cái: “Ôi, trông khí sắc của cô hôm nay tốt quá, có phải là được trai đẹp bồi dưỡng không?”
Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tiểu Trương, vội vã phủ nhận.
“Không có chuyện đó đâu, đừng nói linh tinh.”
Nhìn thấy vẻ mặt tôi biến sắc, cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười tươi và xoa vai tôi một cái. Lúc này tôi mới nhận ra cô ấy đang mặc áo sơ mi và váy ngắn mới toanh, trông rất rạng rỡ.
“Có chuyện gì mà cô vui thế?”
“Bí mật.”
Cô ấy nháy mắt với tôi rồi lắc lư cái eo nhỏ, quay trở lại chỗ làm.
Thật lạ lùng, thường thì sáng sớm lão Hoàng sẽ gọi mọi người họp đầu ngày, nhưng lần này lại im ắng, đến trưa thì có hai email thông báo từ phòng nhân sự gửi đến.
Thông báo đầu tiên: Giám đốc bộ phận tín dụng cũ là Hồ XX chuyển sang vị trí quản lý tại bộ phận thị trường, tiếp tục giữ chức lãnh đạo.
Thông báo thứ hai: Vị trí quản lý bộ phận tín dụng được chuyển giao cho Trương XX, do năng lực vượt trội nên được thăng chức làm giám đốc bộ phận tín dụng, phụ trách quản lý và tiếp xúc với khách hàng về các khoản vay.
Thông báo thứ ba: Nhân viên bộ phận tín dụng là Đinh XX do vi phạm nghiêm trọng sẽ bị sa thải, đồng thời bị đình chỉ lương và phúc lợi trong tháng này.
Tôi nhìn ba dòng thông báo này mà ngẩn ngơ: Hồ XX, chẳng phải là lão Hoàng sao?
Và, làm sao mà việc chuyển lão Hoàng từ bộ phận tín dụng sang thị trường lại có thể gọi là điều chuyển ngang chứ?
Rõ ràng là thăng chức mà?
Đột nhiên có tiếng động sau lưng, thì ra là Tiểu Đinh không xa đó đang thu dọn đồ đạc, cô ấy trông rất thảm hại, môi trắng bệch, mặt đầy nước mắt.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, đồng nghiệp bên cạnh ghé sát lại thì thầm: “Này, cậu có nghe nói chưa? Mẹ cô ấy bị ung thư não, còn có một đứa em trai đang học cấp ba, nói chung gia cảnh rất khó khăn.”
“Chuyện đó tôi không rõ.”
“Chậc chậc, rõ ràng hai người cùng bị bắt gặp, lão Hoàng thì vẫn yên ổn, còn cô ấy lại bị sa thải. Cậu nói xem, cái xã hội này…”
Nghe vậy, tôi bất giác tỉnh ra: “Bị bắt gặp?”
“Đúng vậy, hôm trước cậu không tăng ca nên không có mặt, hai người họ lợi dụng lúc công ty không có ai đã lén lút trong văn phòng, vô tình bị camera ghi lại. Ban đầu phòng hành chính định xử lý riêng, không ngờ lại có người báo cáo lên cho giám đốc…”
Tôi ngồi đó, sống lưng lạnh toát.
Cùng bị quay lại, tại sao lão Hoàng được thăng chức chuyển vị trí, còn Tiểu Đinh lại bị ép buộc phải từ chức?
Thật đúng là người đời hay chỉ trích phụ nữ mà không trách người đàn ông.
41.
Ngày hôm đó đối với tôi mà nói, quả thực là như ngồi trên đống lửa.
Dù đã chỉnh sửa thư từ chức không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn cảm thấy từng giờ trôi qua dài đằng đẵng.
Cuối buổi làm, tôi cầm thư từ chức đến gõ cửa phòng làm việc của lão Hoàng.
Không đúng, giờ phải gọi là phòng làm việc của Giám đốc Trương rồi.
Tiểu Trương đang ngồi trong đó, mắt dán vào màn hình máy tính, khi thấy tôi gõ cửa bước vào, cô ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, thái độ rất bệ vệ.
“Ngồi đi.”
“Tôi không ngồi đâu,” tôi đứng trước bàn, đặt lá thư từ chức xuống trước mặt cô ta: “Không làm nữa, đi đây.”
Cô ta liếc qua tờ giấy mỏng, nhướng mày: “Được đấy nhỉ, tìm được cây đại thụ rồi, xem thường cái miếu nhỏ này của chúng tôi rồi à?”
“Không hẳn, chỉ là tôi không phù hợp với chỗ này, vẫn thích những công việc không phải giao tiếp với người khác hơn.”
Nghe vậy cô ta bật cười: “Giờ có công việc nào mà không phải giao tiếp với người khác? Hơn nữa, cô làm rất tốt, các chỉ tiêu của bộ phận tín dụng đều đứng đầu. Bây giờ lại có tôi bảo hộ cho cô, thì có gì mà khó làm?”
Tôi cười gượng: “Cái vị trí này cô ngồi là nhờ đâu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.