Cô ta đột nhiên cười phá lên, gần như cười nghiêng ngả: “Ơ kìa~ chẳng phải cô bảo trợ lý Từ lắp camera sao? Còn tỏ vẻ ngây thơ với tôi làm gì?”
Tôi hé miệng, nhưng không biết nói gì.
Cô ta thấy tôi im lặng, lại khinh bỉ bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, lão Hoàng trừ của cô một vạn tiền thưởng hiệu suất vốn dĩ là để phát cho Tiểu Đinh, nhưng là tôi bảo tài vụ bù cho cô, tháng sau sẽ có.”
“Cô không cảm ơn tôi, ngược lại còn ở đây ra vẻ mặt khó chịu với tôi?”
Tôi đứng đó nín thở hồi lâu, mới thốt ra được một câu biện giải chẳng ra gì.
“Tôi không định khiến cô ấy phải rời đi.”
“Nếu cô ấy không đi, lão Hoàng sẽ phải đi. Luôn có người phải gánh tội chứ?”
Cô ta ngồi dựa lưng vào ghế cao, lắc đầu: “Cao thượng thật đấy, cô thật sự cao thượng hay giả vờ cao thượng?”
“Cô suy nghĩ kỹ lại đi, tóm lại, tôi sẽ không duyệt đơn từ chức này.”
Lý do không để tôi đi rất đơn giản. Tiểu Trương vừa mới nhậm chức đã khiến nhân viên kinh doanh giỏi nhất ra đi, chắc chắn điều này sẽ gây rắc rối cho cô ta, không dễ ăn nói với cấp trên và nhân sự.
Nhưng tôi thực sự không thể ở lại đây.
“Nếu cô không duyệt, tôi sẽ đến bộ phận thị trường nói với lão Hoàng rằng mọi chuyện là do cô gây ra.”
“Cô—”
Cô ta trừng lớn mắt, dường như tức giận đến nỗi gân xanh nổi trên mu bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-nghe-nghiep-cua-a-bao/2848797/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.