🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tàu đã tới ga cuối, tiếng thông báo nhắc nhở hành khách xuống trạm vang lên. Tưởng Đông Hà và Nghê Tuyết người trước kẻ sau lặng lẽ bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, rồi lại im lặng ngồi lên xe buýt.

Thật ra Nghê Tuyết đã định nói gì đó vài lần nhưng rồi lại nuốt vào. Thứ nhất là cậu không biết nên nói gì, thứ hai là cậu sợ mình lại làm tì.nh hình tệ thêm. Hôm nay Tưởng Đông Hà đi nhanh hơn bình thường, bước chân dài và vội vã. Trong khi đó, đầu óc Nghê Tuyết rối bời, bước chân chậm lại, dần dần bị hắn bỏ cách một khoảng xa..

Đợi đến khi nhận ra thì Nghê Tuyết mới thấy mình đã tụt lại khá xa rồi, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Tưởng Đông Hà phía trước. Cậu không nghĩ nhiều nữa, vội vàng bước nhanh hơn để thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Chẳng hiểu sao, ánh mắt đầy thất vọng của Tưởng Đông Hà khiến Nghê Tuyết thấy buồn vô cùng. Cậu đột nhiên cảm thấy hối hận, có lẽ mình không nên nói thẳng với Tưởng Đông Hà rằng đã bị đuổi việc, mà thay vào đó nên bịa ra một lời nói dối vô hại rồi âm thầm đi tìm một công việc mới thì hơn…

Khi họ về gần đến khu nhà, Tưởng Đông Hà là người *****ên phá vỡ sự im lặng. Hắn quay đầu lại nói với Nghê Tuyết: “Cậu về trước đi, tôi đi siêu thị một chút.”

“Hả?”

“Hết nước rửa chén rồi, tôi đi mua thêm.”

À——Nghê Tuyết nhớ ra, chuyện này là do cậu đã nói với Tưởng Đông Hà từ hôm qua. Hai người họ phân chia việc nhà rất rõ ràng: Tưởng Đông Hà nấu ăn, còn Nghê Tuyết rửa bát (dù cậu cũng từng phản đối, nói rằng mình có thể học nấu ăn nhưng Tưởng Đông Hà từ chối thẳng thừng, nói là Tôi sợ cậu hạ độc chết tôi)——Ngay ngày *****ên rửa bát, Nghê Tuyết đã làm vỡ cái đĩa duy nhất trong nhà, bị Tưởng Đông Hà mắng té tát một trận.

Sau đó, mỗi lần rửa bát, Nghê Tuyết đều phải tập trung hết sức rửa dần đến mức thành thạo.

Cậu chợt nhớ đến câu Tưởng Đông Hà vừa nói lúc nãy, rằng Cậu nên học cách sống trước đã. Cơm áo gạo tiền, dầu mỡ dấm trà*… có lẽ đây chính là cuộc sống mà Tưởng Đông Hà nói đến. Nghê Tuyết ngẫm lại, có vẻ như cuộc sống của cậu hiện giờ luôn có sự xuất hiện của Tưởng Đông Hà.

*

…Đó là cuộc sống mà cậu và Tưởng Đông Hà cùng nhau xây dựng.

Nghê Tuyết định nói Tôi chờ cậu ở đây nhé, nhưng rồi sợ rằng nói vậy sẽ có vẻ hơi cố ý nên cuối cùng cậu chỉ “Ừm” một tiếng rồi lầm lũi bước về tòa nhà họ đang sống.

Trời đêm tối đen, Nghê Tuyết bước từng bước chậm rãi. Khi cách cửa tòa nhà chỉ còn cách mười mấy mét, cậu lại nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng động rất nhẹ nhưng cậu chắc chắn mình không nghe nhầm.

Rõ ràng là có người đang ở sau lưng cậu.

Thứ hai, thứ năm, và hôm nay là thứ sáu. Đây đã là lần thứ ba Nghê Tuyết nghe thấy tiếng bước chân theo dõi rồi… Rốt cuộc là ai?

Nghê Tuyết giật mình quay đầu lại, đúng lúc đó, cậu còn nghe thấy tiếng Tưởng Đông Hà từ phía sau vang lên.

Giọng của hắn hôm nay khác hẳn thường ngày, không còn bình tĩnh nữa mà là một tiếng hét đầy phẫn nộ.

Tưởng Đông Hà: “Mày định làm gì?!”

Hôm nay Nghê Tuyết không bật đèn pin trên điện thoại, xung quanh tối đen, chỉ có ánh trăng mỏng manh. Trong ánh sáng lờ mờ đó, Nghê Tuyết nhìn thấy có một bóng người đứng sau lưng.

Người đó rõ ràng đang chăm chú theo dõi cậu, tay phải siết chặt một chai bia rỗng.

Gã đã giơ cao tay lên, nhưng không ngờ từ sau lưng lại có Tưởng Đông Hà xông ra. Tiếng hét của Tưởng Đông Hà khiến gã giật mình, chai bia đang giơ cao bỗng quay ngược lại đập thẳng vào trán của Tưởng Đông Hà.

Tưởng Đông Hà không kịp tránh, đành phải chịu một cú trời giáng.

“M.ẹ kiếp!” Nghê Tuyết hiếm khi chửi thề, nhưng lần này cậu thốt ra một câu chửi, thân thể phản xạ nhanh hơn suy nghĩ. Cậu lao tới, nắm chặt cánh tay kẻ kia, dồn hết sức vặn mạnh tay gã.

Kẻ kia đau đớn kêu lên một tiếng, theo phản xạ lùi lại một bước. Nghê Tuyết không để gã có thời gian thở liền nhấc chân đá mạnh vào bụng gã làm gã khuỵu gối, cả người loạng choạng ngã xuống.

Tưởng Đông Hà và Nghê Tuyết phối hợp nhịp nhàng nhanh chóng đè gã đàn ông xuống đất. Tưởng Đông Hà còn lục túi áo kẻ đó rút ra một con dao gấp, liền đá bay nó sang một bên ngay lập tức.

“Gọi cảnh sát trước đi.” Tưởng Đông Hà bảo Nghê Tuyết.

Nghê Tuyết không dám trì hoãn, lập tức rút điện thoại ra gọi 110. Tay cậu run lên không ngừng, đầu ngón tay lạnh buốt.

Nếu chỉ là gặp một kẻ tấn công trên đường khi đi về đêm, có lẽ cậu sẽ không đến mức hoảng loạn như vậy, nhưng lần này chính mắt cậu thấy Tưởng Đông Hà bị đánh…

Trong điện thoại, Nghê Tuyết tóm tắt ngắn gọn sự việc và địa điểm rồi quay sang nhìn Tưởng Đông Hà. Trái tim cậu đỡ lo phần nào——Dù biết Tưởng Đông Hà mạnh mẽ, nhưng cậu không ngờ hắn đã nương tay với tên kia, không để gã phải chịu cùng tổn thương mà kẻ đó đã dành cho Tưởng Đông Hà.

Kẻ đó dù là một gã đàn ông trưởng thành có đủ chân tay khỏe mạnh, nhưng hiện giờ vẫn bị Tưởng Đông Hà đè xuố.ng đất không thể nhúc nhích, hoàn toàn không còn sức chống cự.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát tới hiện trường và đưa cả ba người lên xe.

Xe dừng lại ở đồn cảnh sát gần đó, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà được dẫn vào để ghi lại lời khai. Dưới ánh đèn trong phòng, Nghê Tuyết mới nhìn rõ mặt tên kia.

Tầm vóc của gã trung bình, mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang… Khoan đã, cậu đã từng gặp gã trước đây rồi!

Nghê Tuyết: “Chính hắn ta là kẻ giả làm shipper gõ cửa nhà tôi hôm thứ ba, còn thứ hai và thứ năm… tôi cũng nghe có người đi theo tôi trên đường về. Tôi nghĩ chắc cũng là gã.”

Rõ ràng tên này đã theo dõi từ trước rồi, gã nắm rõ địa chỉ, khu nhà và số phòng của Nghê Tuyết. Gã đã cẩn thận bám theo cậu, biết chính xác những ngày cậu sẽ về nhà muộn, còn mang theo dao, chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Dù Nghê Tuyết sống chung với Tưởng Đông Hà, nhưng tất cả sự chuẩn bị của tên kia chỉ nhằm vào cậu mà thôi.

“Chúng tôi đã nắm được tình hình đại khái rồi. Chúng tôi sẽ điều tra kỹ hơn và liên lạc ngay khi có kết quả. Giờ cũng muộn rồi, hai người về nghỉ đi.” Một cảnh sát trẻ tiễn hai người ra cửa, liếc nhìn vết thương trên trán Tưởng Đông Hà vẫn đang chảy máu và nói: “Rẽ trái 50 mét là bệnh viện, mau đi xử lý vết thương đi.”

Gã đàn ông bị tạm giam, còn hai người họ rời khỏi đồn cảnh sát. Nghê Tuyết nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.

Ngay lập tức cậu nhìn lên trán Tưởng Đông Hà thấy một vết rách dài, máu đỏ sẫm chảy dọc theo má hắn.

Tưởng Đông Hà vốn có nét mặt lạnh lùng, nay máu lại càng tô đậm khiến hắn trông dữ dằn như bước ra từ một bộ phim bạo lực nghệ thuật dưới lăng kính của một đạo diễn nổi tiếng vậy.

Nghê Tuyết không dám nhìn đến lần thứ hai.

Cậu vốn không phải là người sợ máu. Cả khi tiêm hay lấy máu, cậu đều có thể thản nhiên nhìn hết.

Nhưng giờ cậu không thể, chỉ cần liếc qua thôi là cậu đã thấy cơ thể mình yếu dần, tay chân bủn rủn cả rồi.

Nghê Tuyết cố kìm lại mọi cảm xúc hỗn loạn, kéo tay Tưởng Đông Hà và nói: “Đi thôi, mình đến bệnh viện đi.”

Dù vết thương khá đau, nhưng chỉ là ngoài da, Tưởng Đông Hà thấy phiền nên gạt đi: “Không sao, tôi tự xử lý được.”

Nghê Tuyết kiên quyết lắc đầu, không chịu nhượng bộ: “Không được, đi bệnh viện đi mà!”

Giọng cậu cũng run run. Trong tai Tưởng Đông Hà nghe cứ như cậu đang khóc.

Tưởng Đông Hà nhìn Nghê Tuyết một lúc, thấy cậu còn đưa tay lau mắt.

Lần thứ ba trong đêm, Tưởng Đông Hà thở dài, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp: “Ừ, đi thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.