🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tưởng Đông Hà là người có kinh nghiệm rất phong phú trong việc nhận được lời tỏ tình.

Tuy trường Trung học Minh Nhã cấm yêu đương công khai nhưng thật ra cũng khá thoáng. Trong khuôn viên, không thiếu những cặp đôi nam nữ đi lại cùng nhau. Mà ở độ tuổi mười bảy mười tám này, tình cảm nam nữ rất dễ nảy sinh giữa những bạn học. Huống chi, với gương mặt như Tưởng Đông Hà, làm sao mà không thu hút sự chú ý cho được.

Khi còn học ở Minh Nhã, có không ít người từng tỏ tình với hắn. Người kín đáo thì lén gửi thư tay, còn người táo bạo hơn thì tìm hắn thẳng mặt mà hỏi: “Tưởng Đông Hà, tớ thích cậu, cậu có thể hẹn hò với tớ không?”

Đương nhiên, kinh nghiệm từ chối người khác của Tưởng Đông Hà cũng không kém phần phong phú.

Hắn vốn là kiểu người dứt khoát, đã không có tình cảm thì hà cớ gì phải bắt đầu một mối quan hệ chỉ để lãng phí thời gian của cả hai? Hắn còn có nhiều việc quan trọng hơn cần làm.

Lần này khi Triệu Lạc tỏ tình với hắn, Tưởng Đông Hà có chút bất ngờ——nhưng cũng chỉ một chút thôi, bởi vì hắn từng chịu đựng cú sốc từ hai nụ hôn bất ngờ của Nghê Tuyết rồi, nên mọi chuyện khác đều không là gì cả.

Hắn bình thản nghe Triệu Lạc nói xong rồi đáp lại: “Xin lỗi nhé.”

Mặc dù Triệu Lạc cũng không hy vọng quá nhiều, nhưng chắc cũng không ngờ bị từ chối nhanh vậy. Cô bạn sững sờ: “Sao cơ, bạn từ chối nhanh thế luôn á?”

Tưởng Đông Hà cười xin lỗi, giọng điệu rất nghiêm túc: “Triệu Lạc, cậu nhận ra rằng mình thích tôi, tương tự, khi tôi cũng phát hiện ra bản thân có tình cảm với cậu thì một mối quan hệ mới có thể phát triển tự nhiên được. Ngược lại, nếu tôi vội vàng đồng ý hẹn hò với cậu, nhưng thực ra chỉ vì gần đây tôi rảnh rỗi, muốn tìm một mối tình để giải khuây thì đó mới là sự thiếu tôn trọng với cậu. Cậu là một cô gái rất tốt, dám nghĩ dám làm, cẩn thận và năng lực rất xuất sắc. Tôi thật sự rất quý mến và ngưỡng mộ cậu, nhưng đó là trên phương diện bạn bè thôi.”

Đây là lần *****ên Triệu Lạc nghe Tưởng Đông Hà nói nhiều đến vậy, không ngờ lại là lúc hắn từ chối lời tỏ tình của cô. Tuy nhiên, lời nói chân thành của Tưởng Đông Hà khiến Triệu Lạc nhận ra mình không quá đau buồn, đúng là cách hành xử quen thuộc của Tưởng Đông Hà. Cô bạn cũng mỉm cười tự trấn an: “Được rồi, bạn cũng đừng cảm thấy áp lực quá.”

“Ừ.” Tưởng Đông Hà gật đầu.

“Tưởng Đông Hà, dù bạn từ chối mình, nhưng mình vẫn muốn hỏi… chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ? Dù sao thì dự án chung của chúng ta còn chưa hoàn thành mà…” Triệu Lạc ngập ngừng nói: “Bạn yên tâm, ngoài kia thiếu gì trai đẹp, còn lo thiếu tình yêu mới sao?”

   

Triệu Lạc tỏ tình rất thẳng thắn, bị từ chối cũng đầy khí phách. Tưởng Đông Hà bị tinh thần đó truyền sang, cũng cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh cô, hắn nói: “Tất nhiên rồi.”

“Haiz,” Triệu Lạc thở dài, “Coi như hôm nay không thành công rồi, thế là không có ai đi triển lãm tranh với mình nữa. Mình đành đi một mình vậy.”

“Dù sao cũng coi như vừa trải qua chút tổn thương tình cảm, đi xem triển lãm tranh xem biết đâu lại khơi dậy được cảm hứng nghệ thuật thì sao?”

Triệu Lạc bật cười, ăn xong phần kem của mình liền rời đi trước, để lại Tưởng Đông Hà ngồi lại một mình.

Tưởng Đông Hà vẫn ngồi yên tại chỗ không vội rời đi, cũng chẳng tiếp tục ăn ly kem trước mặt. Kem tan chảy thành chất lỏng từ từ đọng lại ở đáy cốc, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, chỉ lặng lẽ trầm ngâm đắm chìm trong suy nghĩ.

Không hiểu vì sao khi Triệu Lạc tỏ tình, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của Nghê Tuyết.

Trong mắt Tưởng Đông Hà, tình cảm của mỗi người đều đáng được trân trọng. Nghê Tuyết cũng vậy, nhưng…

Nhưng Nghê Tuyết lại không giống như Triệu Lạc, không thể đứng giữa ban ngày ban mặt mà dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình.

Nếu như Nghê Tuyết là con gái… một cô gái xinh xắn, thích làm nũng, dễ thương mà lại hay bám người thì ai mà không muốn cưng chiều một người bạn gái như bảo bối chứ? Nhưng Nghê Tuyết vẫn mãi là Nghê Tuyết, không có nếu như nào cả. Nghĩ như thế thật ra là không công bằng với cậu ấy.

Hôm đó, Nghê Tuyết bỏ chạy khỏi tiệm kem, bỏ lại Bang Nghiêu ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Sau đó, Bang Nghiêu gửi liên tiếp ba đoạn tin nhắn thoại dài 59 giây trách cậu chơi không đẹp. Nghê Tuyết cũng thấy mình xử sự không đúng nên chỉ vài ba câu là giải thích tình huống rồi mời Bang Nghiêu một bữa để chuộc lỗi.

Từ sau hôm đó, Nghê Tuyết bắt đầu nhen nhóm ý định rời đi——Thay vì chứng kiến Tưởng Đông Hà tay trong tay với một cô gái khác thì thà cậu rút lui sớm, tự giải thoát cho mình để khỏi đau lòng còn hơn.

Dạo này, phần lớn thời gian Tưởng Đông Hà đều ở ký túc xá, thi thoảng mới về nhà một lần. Những lúc như thế, Nghê Tuyết cũng sẽ nói với hắn đôi ba câu, toàn là những cuộc thăm hỏi xã giao bình thường. Cuộc sống đó tưởng như rất bình yên như mặt nước tĩnh lặng, nhưng ai biết được bên dưới bề mặt ấy lại đang che giấu những cơn sóng ngầm dữ dội nào.

Một buổi chiều nọ, Nghê Tuyết đi nghe một buổi hội thảo do khoa Ngoại ngữ tổ chức, giới thiệu về chương trình trao đổi sinh viên của Đại học Thủ Đô vào năm học tới. Thật ra lúc đăng ký nghe hội thảo này, cậu còn chẳng để ý xem điểm đến là ở đâu, chỉ là hôm đó rảnh rỗi không có việc gì làm nên nghĩ bụng đi nghe thử xem sao.

   

Đến khi hội thảo bắt đầu, Nghê Tuyết mới biết điểm đến là Đại học Durham ở Anh Quốc. Chương trình trao đổi này kéo dài từ học kỳ hai năm hai——tức là từ tháng chín năm nay đến tháng sáu năm sau, tổng cộng tròn một năm.

Giảng viên trên bục đang say sưa giới thiệu về lịch sử thành lập trường, phát triển trong những năm gần đây, và các khóa học của chương trình trao đổi. Nhưng tâm trí Nghê Tuyết chẳng đặt vào những gì thầy nói, cậu chỉ nghĩ nếu mình đi đến một nơi xa như nước Anh, liệu cậu có thể dứt khoát quên đi Tưởng Đông Hà hay không?

Nhưng tiền đâu để cậu trang trải chi phí sinh hoạt ở Anh đây?

Dù thành phố Bắc Kinh cũng là một nơi có chi phí sinh hoạt đắt đỏ, nhưng chí ít cậu còn có Tưởng Đông Hà chia sẻ tiền phòng. Chưa kể đến việc cậu còn có công việc làm thêm khá khẩm ở đây, thu nhập ổn định, sống không thiếu thốn mà còn dư dả chút ít.

Còn nếu sang một đất nước khác, số tiền cậu dành dụm được chẳng mấy chốc sẽ tiêu sạch, mà việc làm thêm trong nước chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Dù vậy, Anh Quốc là nơi Nghê Tuyết rất quen thuộc, vì bố cậu – Nghê Việt là người Anh gốc Hoa, mà bên đó còn có họ hàng bạn bè nữa. Bởi vì Nghê Tuyết từng sống ở Anh một thời gian ngắn cùng bố mẹ khi còn nhỏ.

Ngồi dưới hội trường, Nghê Tuyết bắt đầu tính toán đủ thứ trong đầu. Những suy nghĩ miên man đưa cậu về ký ức vài tháng trước khi cô ruột của cậu mời sang Úc sống cùng bà. Lúc đó, cậu gần như không suy nghĩ mà từ chối ngay, vì cậu không nỡ rời xa mọi thứ ở đây. Nhưng bây giờ… hình như ở nơi này cũng chẳng còn điều gì để cậu lưu luyến nữa.

Buổi hội thảo kéo dài không lâu, chỉ khoảng hai tiếng đồng hồ. Sau khi kết thúc, Nghê Tuyết không vội rời đi mà tiến lên hàng ghế đầu lấy một tờ rơi trên bàn.

Cậu liếc nhìn thời hạn đăng ký trên tờ rơi, còn hai tuần nữa là hết hạn. Điều đó có nghĩa là cậu cần quyết định trong vòng hai tuần tới. Nghê Tuyết gấp tờ rơi lại nhét vào túi áo. Đúng lúc cậu chuẩn bị rời khỏi phòng thì bỗng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau: “Bạn sinh viên kia, xin chờ một chút.”

“Vâng? Có chuyện gì ạ?” Nghê Tuyết quay lại, thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, mặt mày điển trai, trông không giống sinh viên mà lớn tuổi hơn, cỡ khoảng hơn ba mươi. Cậu nghĩ kỹ lại rồi nhận ra đây là người đã đứng trên sân khấu thuyết trình khi nãy.

Người dẫn chương trình khi giới thiệu đã nói một tràng dài về anh ta: nào là cựu sinh viên xuất sắc, từng du học nước ngoài, sau này về nước khởi nghiệp thành công… Nói chung là một bài giới thiệu chuẩn mực đầy có cánh biến anh ta thành bậc thầy thành công điển hình.

Người đàn ông hỏi: “Em là Nghê Tuyết đúng không?”

“Vâng, là tôi.” Nghê Tuyết gật đầu.

   

Gương mặt người đàn ông thoáng chút thay đổi, thậm chí có vẻ vui mừng. Anh ta hỏi tiếp: “Giờ em có bận gì không? Có tiện nói chuyện riêng một chút không?”

Lời mời đột ngột này khiến Nghê Tuyết thấy bối rối, nhưng cậu cũng không từ chối ngay: “Được thôi, tôi cũng chưa có chuyện gì làm.”

Người đàn ông không dẫn cậu tới quán cà phê trong trường như Bang Nghiêu từng làm, mà đưa cậu tới một phòng họp trống trong toà nhà khoa Ngoại ngữ.

Sau khi cả hai ngồi xuống, anh ta còn hỏi Nghê Tuyết có muốn uống trà không.

Cách tiếp đón này khiến Nghê Tuyết thấy hơi lo lắng, cậu liền hỏi thẳng: “Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông đối diện cũng không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề: “Anh thấy tên em trong danh sách đăng ký nghe hội thảo. Em là con trai của Nghê Việt đúng không?”

Lại liên quan đến bố mình… Lần trước, người liên quan đến Nghê Việt là Đường Kiệt, kẻ mang dao hành hung giữa đêm khuya. Còn người đàn ông này dù trông lịch lãm, tử tế, thì Nghê Tuyết vẫn không tránh khỏi cảnh giác.

Nghê Tuyết đáp: “Vâng, bố tôi đúng là Nghê Việt.”

Người đàn ông này lớn hơn cậu ít nhất cả chục tuổi, nên trong mắt anh ta, sinh viên năm nhất vẫn chỉ là lũ nhóc con. Anh ta dễ dàng nhận ra ngay sự căng thẳng của cậu, bèn mỉm cười ôn hoà: “Nghê Tuyết, em đừng lo lắng.”

“Anh là Hạ Triều Huy, từng là học sinh được bố em tài trợ.” Người đàn ông giới thiệu về mình, giọng điệu chân thành: “Anh vốn sinh ra ở vùng núi nghèo, từ bé đến lớn chưa bao giờ ra khỏi thôn nên chẳng biết thành phố ra sao, cũng không có điều kiện tiếp cận các nguồn tài nguyên bên ngoài. Cho đến một ngày trưởng thôn nói rằng có người tài trợ cho trường làng ở đấy, mỗi năm đều đầu tư một khoản tiền lớn nên nhờ vậy anh mới có cơ hội học cấp ba ở trường huyện. Sau đó thi đỗ vào Đại học Thủ Đô, mới có được ngày hôm nay. Anh nhớ bố em còn từng viết thư động viên anh cố gắng học tập, nói rằng ông ấy cũng có một cậu con trai duy nhất, hy vọng sau này cậu ấy cũng thành tài. Anh luôn biết ơn ông ấy, từng nghĩ nếu có cơ hội gặp lại sẽ cảm tạ tử tế. Nhưng rồi mọi chuyện lại ra nông nỗi này… có lẽ ai cũng có mặt tốt xấu cả. Dù thế nào đi nữa thì anh vẫn ghi nhớ ân tình này trong lòng.”

Nghê Tuyết biết bố mình từng tham gia nhiều hoạt động từ thiện, nhưng cậu luôn nghĩ đó chỉ là chiêu trò phô trương của Nghê Việt mà thôi. Không ngờ ông ấy thực sự giúp đỡ người khác, cũng coi như là một việc tốt.

Hạ Triều Huy là người tin vào Phật, khí chất nhã nhặn, đeo một chuỗi tràng hạt gỗ đàn trên tay, người tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, không rõ là từ đâu. Nói chuyện với anh ta làm cho tâm trạng cậu cũng dần yên bình lại.

Hạ Triều Huy tiếp tục: “Dù anh không thể đền đáp hết công ơn của Nghê Việt, nhưng anh cũng muốn góp chút sức lực của mình. Nghê Tuyết, bố em đã rất tốt với anh, mà chúng ta lại còn là sinh viên cùng ngành, cũng coi như có duyên. Dù em muốn tham gia chương trình trao đổi vào năm hai hay sau này đi du học tiếp thì anh đều có thể hỗ trợ em hết sức.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.