Hôm đó là một ngày hiếm hoi nắng đẹp ở London.
Nghê Tuyết thậm chí còn bị ánh nắng xuyên qua rèm cửa đánh thức nữa. Ở một nơi quanh năm mưa mù như London, cái thứ ánh nắng rực rỡ thế này thật sự hiếm thấy, làm cậu không khỏi bất ngờ.
Cậu ngồi thẳng dậy, đảo mắt nhìn đám thú bông mềm mại xung quanh, mười hai con thú nhồi bông mà Tưởng Đông Hà tặng đều được cậu đặt hết lên giường. Dù sao cũng là giường đôi, một mình cậu ngủ chẳng tốn bao nhiêu chỗ, phần còn lại cứ để dành cho các bé vậy.
Nghê Tuyết lần lượt xoa đầu từng bé một, sau đó ôm lấy chú gấu nhỏ đặt cạnh gối chơm một cái.
Cảm giác như thiên vị quá thì phải, thế thì hơi không công bằng rồi. Nhưng có tận mười hai đứa, mà cậu thì đâu đủ sức hôn từng bé một được.
Thôi thì mỗi ngày lật thẻ một bé vậy.
Nghê Tuyết xuống giường kéo rèm cửa ra cho phòng ngủ tắm mình trong nắng.
Khi còn ở trong nước, cậu sống tại một thành phố phía Bắc, ngày nắng nhiều hơn hẳn. Lúc đó, cậu không thấy tâm trạng mình bị ảnh hưởng bởi thời tiết, nhưng sống lâu ở Anh rồi mới phát hiện trời âm u thật sự khiến người ta khó mà hăng hái lên được.
Nếu hôm nay trời xấu, Nghê Tuyết định nằm ườn ở nhà, dùng những nguyên liệu còn sót lại trong tủ lạnh để làm đại một bữa ăn, rồi bật vài bộ phim chưa xem ra giết thời gian. Nhưng nay trời nắng đẹp quá, thế là cậu quyết định ra ngoài đi dạo một vòng.
Giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-tieu-thu-ba-chinh/2787321/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.