Trước Tết âm lịch, Hạ Triều Huy đã bay sang London. Mọi chuyện đều ổn, chỉ trừ một thứ ngoài dự kiến: chắc do lượng khách du lịch tăng đột biến mà khách sạn ở đây đông đến lạ, đến lúc anh hạ cánh rồi mà vẫn không đặt nổi cái phòng nào. Anh kể lại chuyện đó với Nghê Tuyết, cậu nghe xong liền nói: “Vậy thì anh Triều Huy cứ qua nhà em ngủ tạm một đêm đi. Em cũng chưa ăn gì, anh tới luôn đi, tiện thể mình ăn uống luôn.”
Giữa hai người thì chẳng cần khách sáo, Hạ Triều Huy gật đầu đồng ý ngay.
Nghê Tuyết còn bổ sung thêm: “Nhưng mà hôm nay toàn món đạm bạc thôi đó nha, anh đừng chê.”
“Không sao đâu.” Hạ Triều Huy cười, “Anh bất ngờ mò tới đã là làm phiền em rồi, có gì ăn là quý lắm rồi, sao mà đòi hỏi cho nổi.”
Thật ra Nghê Tuyết cũng đâu có tính trước chuyện nay có khách. Nhà chẳng còn bao nhiêu đồ ăn, chỉ có mấy gói mì mua từ chợ Á mấy hôm trước để dành lỡ có hôm nào lười nấu thôi. Mà giờ mấy siêu thị xung quanh cũng đóng cửa sạch rồi, coi bộ tối nay chỉ có mì gói đãi khách lót dạ.
Khi Hạ Triều Huy bấm chuông cửa thì đúng lúc hai gói mì vừa được thả vô nồi. Nghê Tuyết chạy ra mở cửa cho Hạ Triều Huy rồi quay lại bếp. Cái nồi trước mặt đang sôi ùng ục, cậu cầm đôi đũa dài khuấy nhẹ tách sợi mì ra, đang đảo đảo mì thì đột nhiên nhớ lại một chuyện xưa.
Lúc đó cậu với Tưởng Đông Hà còn sống chung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-tieu-thu-ba-chinh/2787322/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.