Vừa nghe thấy hai chữ đó, hai chiếc đũa trên tay Nghê Tuyết rơi “lách cách” xuống bàn, bên cạnh là tiếng nhạc rộn ràng từ chương trình ca múa Tết. Cậu im lặng mấy giây, không chắc lắm liệu mình có nghe nhầm không.
Tưởng Đông Hà cúi người nhặt lại đũa giúp cậu, cười cười nói: “Bé cưng à, em có hài lòng với cách gọi này không?”
Nghê Tuyết không trả lời.
Trong lòng cậu thầm bĩu môi. Tưởng Đông Hà đúng là gian xảo mắc ghét, chỉ mấy câu ngọt ngào với cái bánh nhỏ đã định khiến cậu mất cảnh giác rồi á? Cậu dễ dụ đến thế sao?
Không được, từ giờ cậu nhất định phải cảnh giác hơn, cũng phải nâng tiêu chuẩn đánh giá hắn lên, không thể để hắn dễ dàng đạt được mục đích nữa.
Mãi đến khi cả hai ăn xong bữa tối đơn giản, Tưởng Đông Hà mới có thời gian ngắm nghía kỹ nơi ở của Nghê Tuyết ở London. Diện tích căn phòng cũng tầm tầm căn hắn thuê, vừa đủ cho một người ở, dọn dẹp cũng không tốn sức. Khác biệt ở chỗ, phòng của hắn hầu như không có hơi thở cuộc sống, lạnh lẽo, gọn gàng, cứ như sẵn sàng dọn đi bất cứ lúc nào. Còn căn hộ của Nghê Tuyết lại sống động hơn nhiều: đồ nội thất chủ yếu bằng gỗ tự nhiên, đâu đâu trong nhà cũng có dấu vết của cuộc sống thường ngày: trên bàn trà là bộ xếp hình đang ráp dở, lọ tinh dầu thơm mùi cà phê vẫn âm ỉ cháy trên kệ, cửa tủ lạnh dán kín các miếng nam châm lưu niệm từ những chuyến đi chơi, nơi đầu giường đặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-tieu-thu-ba-chinh/2787324/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.