"Mau đi xuống." Mắt thấy vô số tảng đá đập tới, Nhạc Sở Nhân thu hồi Bạch Lăng trong tay trở tay ôm hông của Phong Duyên Thương.
Thế nhưng động tác của Phong Duyên Thương cũng cực nhanh buông thạch bích ra, ôm lấy nàng hạ xuống, trong chớp mắt rơi vào phía trong hắc khí. Bầu trời vô số đá vụn đập vào trên thạch bích, lực đập mạnh mẽ khiến khối thạch bích này vỡ vụn thành từng khối lớn, cũng bùm bùm rớt xuống.
Phía dưới lăn lộn trong hắc khí, Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân cấp tốc di chuyển, rất tinh chuẩn (tinh tế , chuẩn xác) di chuyển tới trước người đang vung áo choàng ở trong sương mù đen. Phong Duyên Thương trực tiếp rút nhuyễn kiếm ra công kích hắn, hắn giơ tay lên ngăn cản, Bạch Lăng của Nhạc Sở Nhân đánh vào trên người hắn, áo choàng trên người của hắn rất rõ ràng cũng là thứ đáng lo lắng vô cùng.
"Hừ, ngu xuẩn!" Hắn hừ lạnh một tiếng, hắc khí biến mất, lại trong nháy mắt, từ dưới chân hắn tràn hồng khí, mùi tanh hôi xông vào mũi, hun đến Phong Duyên Thương lảo đảo một cái.
Nhạc Sở Nhân giơ tay lên che miệng mũi Phong Duyên Thương, một cái tay khác rút ra cây địch* trúc tía, đặt ở bên môi vẻn vẹn thổi ra một âm đơn, chỉ thấy mặt đất một điểm bạch quang giống như một con rắn lao thẳng về phía mặt của người nọ.
*Địch:sáo trúc, ống sáo
"Chút tài mọn." Hắn nắm áo choàng vung lên, dễ dàng đánh tan con rắn sáng trắng đang lao về phía hắn, lại vung áo choàng một cái, hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1616926/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.