Tang Diệc ngủ một giấc dài, lúc tỉnh dậy cũng không biết là mấy giờ. Trong phòng tối âm u, anh với tay tìm điện thoại nhìn thoáng qua—đã hơn một giờ chiều.
Anh nằm trên giường hồi thần một lúc, ngồi dậy xoa mặt. Rõ ràng hôm qua không uống rượu, sao lại toàn làm mấy chuyện chẳng khác gì lúc say thế này?
Một người lý trí, khôn khéo như anh Diệc, vậy mà cứ đến trước mặt cái tên chó chết Mục Văn Kiêu này là miệng chạy trước, còn não thì phải đến hôm sau mới theo kịp.
Có khi rượu vẫn còn dư âm. Uống nhiều năm rồi, tồn đọng lâu quá, sau đó tích tụ lại, cuối cùng dốc hết lên người Mục Văn Kiêu.
Tang Diệc leo xuống giường, mở cửa phòng ngủ thò đầu ra nhìn thử.
Cô giúp việc đang dọn dẹp lập tức chú ý đến anh, cười chào hỏi: “Cậu Tang, cậu dậy rồi à?”
“Vâng.” Tang Diệc ho khẽ một tiếng, đứng thẳng dậy bước ra ngoài, “Chào buổi sáng.”
Cô giúp việc bật cười: “Chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon không?”
“Ngon lắm, nệm êm cực kỳ.” Tang Diệc vươn vai một cái, bản tính keo kiệt lại trỗi dậy, “Chắc đắt lắm hả chị?”
Cô giúp việc vẫn cười: “Thật ra cái nệm này không đắt lắm đâu, là nệm cũ rồi. Nó đã được dùng bảy tám năm rồi, hồi đó sau khi sửa sang căn hộ xong, cậu Mục mang nó từ chỗ ở trước đây đến.”
Tang Diệc hơi sững người, rồi xoay người quay lại phòng ngủ.
Anh lật tung ga giường, đi một vòng quanh nệm, cuối cùng cũng tìm thấy logo trên đó.
“Má nó chứ, cái quỷ gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230855/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.