Tang Diệc chỉ huy Tiểu Kỷ khiêng cánh cửa vào, đặt nó trên ban công, sau đó đắc ý bước ra ngoài: "Con người ấy mà, một khi may mắn thì cứ như có thần trợ giúp, ai mà ngờ được cánh cửa đã vứt đi lại quay về chứ? Hôm nay nhất định phải đi mua vé số, biết đâu trúng ngay mấy trăm triệu!"
"Có vài người thì không may như vậy đâu. Ví dụ như cái người hay quên ấy, đến mật khẩu còn không nhớ nổi, chắc chắn không trúng số được đâu."
Chung Ninh: "..."
Tiểu Kỷ cười ha ha, nhưng đang cười dở thì thấy Mục Văn Kiêu, nụ cười lập tức tắt ngấm. Mẹ ơi, suýt nữa quên mất trong nhà anh Diệc còn có một sát thần đang ở đây.
Mục Văn Kiêu ngẩng lên nhìn Tang Diệc: "Chú ý thái độ của anh. Mặc dù tôi chẳng coi mấy trăm triệu ra gì, nhưng tôi vẫn nghe ra được cái giọng điệu châm chọc của anh."
Chung Ninh: "..." Quả nhiên, ngôn ngữ là một môn nghệ thuật, ví dụ điển hình chính là cách sử dụng của "mặc dù... nhưng...".
Tang Diệc ngồi xuống, cầm một cái bánh kẹp thịt đưa cho Tiểu Kỷ, thuận miệng nói: "Vậy thì tôi xin lỗi Mục Tổng nhé... Mau ăn đi, ăn xong còn đi làm việc, hôm nay bao việc."
Mục Văn Kiêu đặt muỗng xuống, Tang Diệc liếc nhìn hắn: "Không ăn nữa à? Tiểu Kỷ, gói lại mang đi."
Tiểu Kỷ vừa cắn bánh vừa quét sạch bàn ăn, sau đó cùng Tang Diệc xách túi đồ rời đi hiên ngang.
Cánh cửa chống trộm đắt tiền đóng lại trước mắt, cô giúp việc nhìn chỗ đĩa sạch trơn trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230861/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.