Vất vả cả buổi, Tang Diệc mệt đến rã rời, phất tay với Mục Văn Kiêu rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm qua loa, Tang Diệc ra ngoài, mở hành lý lục lọi một hồi rồi lấy ra một bộ đồ sạch, ném thẳng lên người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần: “Đi tắm đi… Tôi thật sự không hiểu, cậu mò đến đây giữa đêm làm gì?”
Mục Văn Kiêu đứng dậy, xách quần áo đi về phía phòng tắm, không buồn quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Vì anh thú vị.”
“Tôi…” Đệch.
Tang Diệc giơ chân đá mạnh vào cánh cửa vừa đóng.
Mục Văn Kiêu tắm rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã ra ngoài. Rõ ràng chỉ là một bộ đồ thể thao rộng rãi, thế mà mặc lên người hắn lại vừa khít, trông có tức không cơ chứ?
Tang Diệc còn cố ý lướt mắt nhìn qua, phòng khi con chim nhà hắn lại tùy tiện xổng ra gây họa.
“Anh mua đồ thể thao mà lại lấy rộng hơn một cỡ làm gì?” Mục Văn Kiêu kéo kéo tay áo, giọng đầy nghi ngờ. “Chuẩn bị cho ai à?”
Tang Diệc cười giận: “Tôi còn đang tuổi lớn, mua rộng ra để năm sau còn mặc vừa, lý do này được chưa hả?”
Mục Văn Kiêu thong thả đứng trước gương vuốt phẳng nếp áo: “Được chưa hả? Không hợp lý, nhưng tôi chấp nhận.”
[Chấp nhận cái đầu cậu ấy, ai cho cậu cái quyền đấy hả?]
“Đi thôi, kiếm gì ăn trước đã.” Tang Diệc xoa xoa cái dạ dày đang réo ầm lên vì thói quen sinh hoạt tệ hại. “Ăn xong thì cậu mau cuốn xéo đi, tôi còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230870/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.