Lộ Vũ Tranh thò đầu vào phòng. Tang Diệc hoàn hồn, vội vàng chạy sang bên cạnh nhặt quần mặc vào.
Lộ Vũ Tranh dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy ẩn ý đánh giá Mục Văn Kiêu. Anh Diệc của cô cũng ghê gớm đấy chứ.
Bảo sao trước đây có bao nhiêu đàn ông theo đuổi mà anh không ưng ai, hóa ra là vì tiêu chuẩn cao quá.
Nhìn xem, vai rộng chân dài, đẹp trai ngời ngời, chậc…
“Anh Diệc…” Lộ Vũ Tranh cong môi, vừa định trêu chọc thì— “Ơ… Tiểu Kỷ?” Cô kinh ngạc khi thấy Tiểu Kỷ từ sau rèm cửa đi ra.
Mẹ ơi, đây là tình huống gì vậy? Ba người cùng nhau?
Anh Diệc chơi bạo vậy sao?
Tang Diệc luống cuống mặc quần, trừng mắt nhìn Tiểu Kỷ: “Chuyện gì đây?”
Tiểu Kỷ nước mắt lưng tròng: “Anh Diệc, tối qua em mất một căn nhà rồi.”
Tang Diệc: “…” Cậu bị dở hơi à?
Mục Văn Kiêu không biểu cảm, nhìn Tiểu Kỷ rồi chỉ tay ra ngoài: “Ra ngoài.”
Tiểu Kỷ rụt cổ, liếc sang Tang Diệc – lúc này đã tỉnh hẳn, rồi mới lề mà lề mề đứng dậy đi ra. “Anh Diệc, em thực sự… đã tận tình tận nghĩa rồi.”
Đi ngang qua Mục Văn Kiêu, cậu ta nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hy vọng: “Mục tổng, bây giờ mà lăn ra ngoài thì còn được căn nhà không?”
Mục Văn Kiêu nheo mắt: “Muốn thất nghiệp không?”
Tiểu Kỷ lập tức chuồn thẳng, trước khi đi còn không quên kéo theo Lộ Vũ Tranh.
Tiếng rầm của cánh cửa đóng lại làm Tang Diệc – đang cởi trần tìm áo – giật nảy mình.
Anh vừa định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230871/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.