Sáng hôm sau, Tang Diệc vươn vai bước vào tiệm bánh bao.
Hai cái bánh bao, một bát sữa đậu nành.
Anh đưa thẻ ra.
Nhân viên thu ngân đã quen mặt anh, người dùng thẻ đen để mua bữa sáng, đây là lần đầu tiên hắn thấy.
160610.
Tang Diệc nhập mật mã với đầy tự tin.
Sai.
Không tin, nhập lại lần nữa, vẫn sai.
160611.
Tốt lắm, thẻ bị khóa.
Tang Diệc lấy điện thoại, gửi tin nhắn thoại cho đạo sĩ Mao Sơn vừa nhậm chức tối qua: “Mật mã sai.”
Đạo sĩ Mao Sơn trả lời rất nhanh: “Không thể nào.”
Tang Diệc: “Cậu cố ý đúng không?”
Đạo sĩ Mao Sơn: “Anh đang ở đâu?”
Tang Diệc: “Tiệm bánh bao trước nhà.”
Đạo sĩ Mao Sơn: “Đợi tôi.”
Hai mươi phút sau, Tang Diệc thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường.
Chung Ninh bước xuống, mở cửa sau: “Quản lý Tang, mời.”
Tang Diệc chống tay lên cửa xe, cúi đầu nhìn người bên trong, giọng điệu âm u: “Mật mã sai.”
“Anh đã nhập gì?”
“160610.” Tang Diệc nhìn hắn chằm chằm, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày thứ hai sau kỳ thi đại học, tức là ngày 10 tháng 6.”
“Là 10 tháng 6 sao?” Mục Văn Kiêu nhíu mày, “Sao tôi nhớ không phải ngày 10?”
“Chính là ngày 10.” Tang Diệc nghiến răng, “Tôi không nhớ nhầm, tôi rất chắc chắn, là ngày 10 tháng 6.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Tang Diệc trừng mắt, “Vậy cậu đặt mật mã ngày mấy?”
“Ngày 13.”
Tang Diệc không nhịn nổi nữa: “13 cái đầu cậu! Ngày 13 tôi bị cái tên đeo dây chuyền vàng chặn đường nhét vào bao tải, cậu…”
Tang Diệc chợt nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230877/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.