Bị ghét bỏ rồi.
Tang Diệc ngực phập phồng, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Không thể đánh, cũng không thể mắng. Anh nhịn!!
Anh thở dài, cảm thấy có chút mệt mỏi: “Cậu có phải rất muốn thấy tôi quỳ xuống trước mặt cậu, khóc lóc thảm thiết, hối hận, ăn năn, rồi để cậu giẫm lên một phát cho hả giận không?”
Khóc lóc thảm thiết, hối hận ăn năn?
Mục Văn Kiêu nhướng mày: “Trong lòng anh, tôi là người bẩn thỉu đến thế sao?”
“Cũng không hẳn là vấn đề bẩn thỉu hay không.” Tang Diệc giọng điệu rất bình thản, “Chỉ là vấn đề nhân tính, có thể hiểu được.” Đây là điều Chu Quân đã dạy anh.
“Anh cũng thấu hiểu lòng người thật đấy.” Mục Văn Kiêu nghiêng đầu nhìn anh, “Nếu đó là tâm nguyện của anh, tôi cũng sẵn lòng giúp anh toại nguyện. Nào, quỳ trước hay khóc trước?”
Lúc này Tang Diệc mới nhận ra mình tự đào hố chôn mình, anh nheo mắt nhìn Mục Văn Kiêu, không nói gì.
Lucas bưng ly nước mật ong đi tới, vừa thấy hai người đang nhìn nhau chằm chằm, cậu ta lập tức cảm thấy bất an. Toi rồi, bị giật mất rồi.
Mục Văn Kiêu nhận lấy ly nước mật ong từ tay Lucas, đưa cho Tang Diệc: “Lo mà tiêu tiền của anh đi, đừng có tùy tiện gán tội cho tôi.”
Tang Diệc uống một ngụm mật ong, cố gắng làm dịu hơi rượu trong người, nhưng cơn bực bội thì lại chẳng dịu xuống chút nào: “Thẻ của cậu không có mật khẩu… cậu cố tình muốn tôi khó chịu phải không?”
Cố tình làm khó sao?
Mục Văn Kiêu đưa mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230879/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.