🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ông ta ban cho mẫu phi ta phong hào "Nhu". Trong gần nửa năm, chỉ thị tẩm Nhu phi.

Nhưng Nhu phi chỉ là một quân cờ mà Tây Vực đưa đến, một cơ sở ngầm chỉ để theo dõi hoàng đế.

Cho nên, sao họ lại để bà ta có thể sanh dục hài tử để có cơ hội thay lòng đổi dạ. Sở dĩ Nhu phi được đưa vào là vì bà ta không có khả năng sinh dục.

Mà bà ta vì củng cố địa vị thì phải có con nối dòng để trói chặt sự cưng chìu của Hoàng thượng.

Do thế bà ta để cho thị vệ lăng nhục thị nữ của hồi môn của bà ta mang theo từ Tây Vực đến đây. Do thế mới có được ta.

Ta đến với thế gian một cách hèn mọn, sống cũng rất đê hèn.

Lúc ta còn nhỏ, chưa biết Nhu Phi không phải mẹ ruột của mình, đã tìm bà ta để được ôm ấp.

Nhu Phi tát một cái thật mạnh vào mặt ta, khiến ta trượt dài trên nền gạch sáng bóng: "Đồ con hoang, đừng làm bẩn váy áo của ta."

Sau đó, ta gặp mẫu thân ruột thịt của mình trong hầm tối bên dưới cung điện của Nhu Phi.

Bà ấy bị đóng đinh xuyên qua tay chân, bị xích bằng dây xích sắt, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong thời gian dài, tứ chi không trọn vẹn và mắt cũng bị mù.

Bà ấy hỏi tên ta.

Ta nhỏ giọng sợ hãi nói: "Ta tên Kỷ Vĩnh Hòa, là con của Nhu Phi nương nương."

Bà ấy bật khóc: "Con đến gần đây một chút, để mẫu thân sờ con được không?"

Ta hỏi bà ấy: "Cha ta là ai?"

Bà ấy sững sờ một lúc, rồi mới mờ mịt nói một với khoảng không trống rỗng: "Có quá nhiều người đã chạm vào ta, ta cũng không biết là ai."

Nhu Phi nói không sai. Ta thực sự là một đứa con hoang.

Mẫu thân thân sinh của ta trông rất xấu xí, bà ấy đã bị Nhu phi lột da mặt, nhưng cơ thể bà ấy vẫn rất ấm áp, có thể ôm ta, để ta dựa vào cơ thể tàn khuyết của bà ấy mà ngủ.

Để mẫu thân ruột thịt được sống sót, ta đã lẻn vào Ngự thiện phòng để ăn trộm thức ăn.

Người của Ngự thiện phòng đã đánh ta một trận nhừ tử, trên đường về cung của Nhu Phi, ta lại gặp các Hoàng tử khác trong cung.

Họ lớn tiếng cười nhạo ta là "hồ ly con", là người man rợ đến từ Tây Vực.

Chỉ có Đại hoàng tử Kỷ Chiêu đứng ra. Hoàng hậu đã nuôi dạy hắn ta rất tốt, kiêu ngạo lạnh lùng nhưng cũng rất tốt bụng.

Hắn ta nắm tay ta, kéo ta dậy và nói: "Vĩnh Hòa không sao rồi."

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.