Edit: Minh An Trong phòng chiếu phim tối om, Phó Thời Xuyên mặc chiếc áo ở nhà màu trắng cùng cái quần màu nâu. Một tay anh khoác lên thành sô pha, thoải mái ngồi trên ghế. Nghe thấy Quan Oánh nói, anh hơi nghiêng đầu, hỏi lại: “Sao thế?” Quan Oánh: “Lạc Ninh đâu?” Sao vừa quay đi ngoảnh lại Lạc Ninh biến thành Phó Thời Xuyên luôn vậy! “Trước khi vào phòng tôi nhìn qua Lạc Ninh, cậu ấy đang ở thư phòng họp video, chắc lúc nữa mới xong.” À, ra là Lạc Ninh đi họp, đúng là gần đây anh phải họp nhiều thật. Không, đây không phải trọng điểm. Lạc Ninh không tới cũng không phải lý do Phó Thời Xuyên xuất hiện ở chỗ này. Quan Oánh mở to hai mắt, cô nói ra sự nghi hoặc trong lòng, “Anh không phải đi làm à?” Phó Thời Xuyên: “À, tôi tan làm rồi.” “Tan rồi?” Quan Oánh sốc nặng, giờ mới có ba giờ chiều thôi, anh tan sớm vậy luôn hả? Hôm nay cũng chẳng phải cuối tuần mà! Hình như thấy cô quá ngạc nhiên, Phó Thời Xuyên nhún vai, cuối cùng, anh giải thích, “Gần đây hôm nào tôi cũng tăng ca nên hơi mệt. Trùng hợp nay không có việc gì nên về trước.” Thật thế à? Quan Oánh nửa tin nửa ngờ, đồng thời sờ vào trái tim đang đập điên cuồng của mình. Kích thích thật. Đột nhiên anh xuất hiện ở đây làm cô tưởng lời cầu nguyện của mình đã thành thật rồi. Hơn nữa nửa tháng nay hai người không ở gần nhau, bây giờ chỉ ngồi gần anh thôi mà cô đã thấy mất tự nhiên với căng thẳng rồi. Thấy Phó Thời Xuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ma-anh-khong-biet/1501576/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.